PHI THIÊN

Chu Ưu Mỹ ngồi bên cạnh tâm lý có điểm khẩn trương, có thể cầu Vân Tri Thu mở miệng, tự nhiên là nhìn chuẩn cơ hội, nếu không sao lại phải cầu bên này can dự vào gia sự Đằng phủ, vừa không hợp quy củ vừa dễ gây hiểu lầm, nhưng nếu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thì thực sự quá đáng tiếc, nhưng phong vân biến ảo ở bên ngoài này có ảnh hưởng rất lớn tới quyết định của nam nhân vị cao quyền trọng, ảnh hưởng của nó, vượt xa nữ nhân các nàng sống chết tranh sủng trong nhà gấp trăm lần.

Lúc này nàng thật có thể nói là tâm tình thấp thỏm, khe khẽ lưu tâm phản ứng của Đằng Phi, nàng muốn thông qua lần này thử xem Đằng Phi có khả năng phù chính nàng không.

Thấy Đằng Phi trầm mặc, Miêu Nghị cho là hắn không tình nguyện, mới cười nói:

- Tiện nội nói chuyện luôn là thẳng lòng mau miệng. Vương gia đừng quá để ý.

Nói rồi dùng ánh mắt trách cứ nhìn sang Vân Tri Thu.

Đằng Phi châm chước tình hình trong nhà một phen, lại khoát khoát tay, ha ha cười nói:

- Vương phi nhắc nhở không phải không có đạo lý!

Chuyển mắt nhìn sang Chu Ưu Mỹ ngồi bên cạnh cười nói:

- Nếu lần này cùng Ngưu Vương gia hợp tác du khoái. Sau này bản vương hứa ngươi danh chính ngôn thuận quản lý nội vụ Đằng gia!

Lời vừa nói ra, Chu Ưu Mỹ trong lòng cuồng hỉ, bao nhiêu năm như vậy, cùng đám tiện nhân kia giằng co bấy lâu, hôm nay tính là đợi đến câu nói này.

Không cuồng hỉ mới là lạ, nếu có thể hợp tác du khoái là ý gì? Chính là sự thể lần này thành hay không thành, nếu sự không thành làm không khéo chính là gia phả nhân vong, cả mạng sống đều có khả năng vứt bỏ, còn hi vọng vi trí chính thất gì nữa? Nếu sự thành, nàng chính là vương phi của cả thảy Đông quân, mà không phải nửa cái Đông quân, một khi như nguyện, địa vị đâu chỉ đơn giản là tăng lên gấp đôi!

Nói thật, đối với lần hợp tác cùng Miêu Nghị này, nàng còn là rất có lòng tin, chiến tích Miêu Nghị thực sự quá huy hoàng, một đường bò đến địa vị hiện tại, thật là thần ngăn sát thần. Phật ngăn giết Phật, chiến vô bất thắng!

Song ngoài mặt lại có vẻ xấu hổ bất an nói:

- Vương gia, gia sự sao lại nói ở nơi này.

Vân Tri Thu hé miệng khẽ cười, cảm thụ được ánh mắt cảm kích của Chu Ưu Mỹ nhìn sang, phát hiện nữ nhân này giả bộ còn là rất giống, động tay động chân còn có thể làm đến trình độ như nàng, quả nhiên là nhà tranh sủng rèn luyện ra, khó trách có thể thoát vô mà ra trong Đằng vương phủ.

Đằng Phi thoải mái khoát tay, bật cười ha hả nói:

- Không sao, cũng không phải người ngoài, nếu Ngưu vương phi đã vì ngươi nói chuyện, bản vương cũng phải có đáp lại thoả đáng chứ!

Chu Ưu Mỹ có điểm ngượng ngùng cúi đầu, bộ dáng rất là xấu hổ.

Lần này đích xác là bị nàng cắt chuẩn cơ hội hạ thủ, tá trợ ngoại lực một cú đánh gục toàn bộ thiếp thất của Đằng Phi.

Ngược lại Đằng Trung đứng một bên tấn tốc mắt nhìn Chu Ưu Mỹ, vẻ cảnh giác trong mắt chợt lóe mà trôi.

Dương Triệu Thanh phía đối diện cũng như có điều suy tư, nhìn nhiều Chu Ưu Mỹ một cái.

Thân làm quản gia đa phần nhìn quen hoạt động tranh sủng trong nhà, trong nhà Miêu Nghị nước cũng sâu lắm, có thể nói là bàng quan giả thanh (kẻ đứng ngoài nhìn mọi việc mới rõ ràng), chí ít tâm lý hai quản gia rõ ràng hơn Đằng Phi cùng Miêu Nghị nhiều lắm.

Sau đó, Miêu Nghị thân là chủ nhân tự nhiên là muốn giữ lại Đằng Phi chơi thêm mấy ngày.

Đây thuần túy là lời khách sáo, sự tình đã gõ định, Đằng Phi liền nói phải vội trở về trù hoạch, tới nơi này cũng không phải để chơi, vốn là bí mật mà đến, ngốc ở đây càng lâu càng dễ dàng bạo lộ, mới xin cáo từ mà đi.

Phu phụ Miêu Nghị không tiện tương tống, cũng không tiện cùng bọn họ ra ngoài bởi thế hai người rời lầu các trước, để bọn họ dịch dung cải trang, chuyện tiếp sau tự có Dương Triệu Thạnh an bài, chút việc nhỏ này để Dương tổng quản xử lý là thích hợp nhất.

Bước ra tiểu viên, Miêu Nghị không khỏi hỏi:

- Ngươi cần gì can dự chuyện nhà người ta?

- Không phải ta tưởng can dự, là Chu Ưu Mỹ cầu ta.

Lúc này Vân Tri Thu mới kể lại ngon ngành Sự thể, cũng nói rõ nguyên nhân vì sao mình lại nói giúp đối phương, sau cùng còn đánh giá Chu Ưu Mỹ một câu:

- Nữ nhân này thật không đơn giản!

Miêu Nghị ha ha cười vui.

- Không phải ngươi cũng đang lợi dụng người ta ư?

Không đơn giản đến đâu, cũng chẳng thoát được lòng bàn tay ngươi.

Lợi dụng? Lời này Vân Tri Thu không thích nghe, hừ lạnh nói:

- Nàng trốn hay không trốn khỏi lòng bàn tay ta thì ích gì, chỉ cần có thể khiến đời này của ngươi trốn không ra lòng bàn tay ta là đủ rồi.

Miêu Nghị không nói, bĩu môi một cái, hai tay áo khẽ vung, gác tay ra sau lưng bước nhanh mà đi.

Vân Tri Thu tâm tình lập hảo, phốc phốc nén cười, bước nhanh đuổi theo...

An bài đưa đi Đằng Phi, Dương Triệu Thanh trở về một nơi hành lang trên lầu các, nhìn thấy Dương Khánh chắp tay đứng ở trên lầu mỉm cười nhìn hắn, liền bước nhanh đi tới, đến một bên hỏi:

- Có việc?

- Không việc gì.

Dương Khánh lắc lắc đầu, lại hỏi câu:

- Người đi rồi?

Dương Triệu Thanh không biết nghĩ đến cái gì, chợt khẽ thở dài một câu:

- Thiên hạ này sợ là sẽ bắt đầu đại loạn.

Dương Khánh cười nhạt nói:

- Thiên hạ làm gi đại loạn, loạn là do có người quấy rối, chỉ là người mới đại loạn thiên hạ thì vẫn là thiên hạ kia... Nói đi cũng phải nói lại thiên hạ này mà không loạn, vương gia làm sao hạ thủ được?

Hai người cảm khái hiển nhiên đều là ôm lấy lo lắng với quyết định của Miêu Nghị, nhưng cũng biết khuyên không được, một khi Miêu Nghị hạ quyết tâm chuyện gì, rất khó có người có thể cải biến.

Hai người cảm khái mấy câu đột nhiên câm miệng, phát giác trong hành lang mặt dưới có tiếng bước chân đến gần.

Hai tên nha hoàn từ tiểu viên thu dọn xong liền tới bên này, tránh ở gốc rễ dưới hành lang ăn vụng, con đang thầm tha thầm thì cái gì đó.

- Không biết là tới khách quý thế nào mà khiến vương gia cùng vương phi phải tự thân tiếp đón, nấu nhiều món mỹ vị như vậy mà chưa ăn cái gì đã phải ném đi, quá đáng tiếc.

- Bọn họ ăn ngon quen rồi, làm gì để ý cái này, không ăn cũng tốt, để chúng ta có cơ hội thưởng thức.

- Cũng phải làm vương gia vương phi đúng là sướng thật, ngươi xem cả ngày không cần làm cái gì, du sơn ngoạn thủy ăn ngon uống ngon, còn có một đại đội người hầu hạ.

Mặt trên Dương Khánh ẩn ẩn ước ước nghe thấy thế thì chỉ mỉm cười, không biết lời này để Miêu Nghị nghe được sẽ có cảm tưởng thể nào, Miêu Nghị chỉ cần không tu luyện là lu bu vào trong công việc, tùy thời còn có nguy hiểm tính mạng, nhất cử nhất động đều khiến động đại thế thiên hạ, không ngờ ở trong mắt một số người không ngờ lại thành cái gì cũng không làm cả ngày du sơn ngoạn thủy. Chẳng qua cũng có thể hiểu được, hai tiểu nha hoàn nào biết bình thường Miêu Nghị đang bận cái gì, nào biết bừa tiệc vừa rồi quyết đinh đến vận mệnh bao người trong thiên hạ, có chút người ánh mắt chỉ hạn hẹp đến mỹ vị trên bàn mà thôi.

Dương Khánh thở dài một tiếng, xoay người lắc đầu mà đi, là lắc đầu vì hai nha hoàn, xui xẻo đến thể là cùng, trốn ở đẳng kia tán nham khăng khăng lại bị đại tổng quản vương phủ Dương Triệu Thanh nghe được, nếu chỉ trộm trộm ăn vặt thì cũng không sao, dù sao toàn là những thứ phải xử lý, có người ăn vẫn tốt hơn là lãng phí, hắn biết Dương Triệu Thanh khẳng định sẽ không so đo cái đó, nhưng then chốt là không nên nói mấy lời vừa này, vương gia mời ai cũng đến lượt các ngươi nghi luận? Cũng không nghĩ xem vương gia cùng vương phi tự thân mời khách ý vị như thế nào, rơi vào trong tai người có tâm không khéo sẽ phát giác ra manh mối gì thì nguy.

Vận mệnh hai nha hoàn kia ra sao hắn đã có thể đoán được, chẳng qua đây không phải chuyện hắn nên nhọc lòng, không tất yếu hắn cũng sẽ không nhúng tay nội vụ vương phủ, đó là do Dương Triệu Thanh quản, huống hồ vương phủ lớn như thế, năm nào mà chẳng chết mấy kẻ đáng thương hoặc không thể thương. Ngưu vương phủ thể là còn đó, có Vân Tri Thu đè lên nên chưa có chuyện gì quá phận.

Trên lầu chợt vang lên tiếng bước chân, hai nha hoàn tránh dưới thang lầu vội vàng ngậm miệng ngừng hô hấp.

Không ngờ Dương Triệu Thanh nay giờ đứng trên lầu vẫn không nhúc nhích đã âm trầm đi xuống.

Chỉ trong chốc lát, một tên quản sự trong vương phủ bước nhanh mà đến. Vừa thấy sắc mặt Dương Triệu Thanh, sợ đến ngây người rụt rè hành lễ nói:

- Gặp qua đại tổng quản!

Dương Triệu Thanh lành lạnh coi chừng hắn.

- Trong Vương phủ cái gì nên nói cái gì không nên nói còn cần ta dạy ngươi ư? Có phải ngươi chán sống rồi không?

Quản sự kia sợ đến trực ứa mồ hôi lạnh.

Ngày đó, một đám nha hoàn bị tập trung lại, hai nha hoàn kia bị quản sự đương chúng đánh chết...

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc