Hoàng nhìn Miêu Nghị, chỉ thấy mặt Miêu Nghị không chút cảm xúc, rất bình tĩnh, không hề phiền muộn buồn bực gì cả, dường như không hề có bất kỳ phản ứng gì với bại cục trước mắt.
Trong hố sâu, Minh Đường lang bò lên, loạng choạng như bị say rượu vậy, hiển nhiên là bị man lực của Hắc Thán đánh tới choáng váng.
- Đại nhân, ta nói rồi, bây giờ đánh nhau sẽ khiến ngươi khó coi ngươi tội gì phải làm vậy.
Hắc Thán lắc đầu quẩy đuôi, đung đưa trên không trung, nhìn Miêu Nghị ở dưới cười gian.
Miêu Nghị không nói tiếng nào, vung ống tay áo, mười mấy cái bóng bay ra, mười chín con Minh Đường lang bay ra bày trận, bên người hắn mang theo hai mươi con Minh Đường lang phòng thân đã phóng ra toàn bộ, dưới sự điều khiển của Miêu Nghị, tất cả vù vù bay tới chỗ Hắc Thán.
Với số Minh Đường lang này, cho dù đối đầu cao thủ Hiển Thánh, Miêu Nghị cũng có niềm tin chiến một trận, hắn không tin không thu thập được Hắc Thán.
- Oa, xem như ngươi lợi hại!
Giữa không trung, Hắc Thán giật mình hú ầm lên, vội vàng bay trốn đi.
Nhưng Minh Đường lang lấy tốc độ làm sở trường, rất nhanh đã đuổi kịp, trong không trung liên tiếp vang lên tiếng va chạm ầm ầm tiếng Hắc Thán kêu lên sợ hãi.
Đối phó một hai con thì còn được, nhưng đối đầu với một đám Minh Đường lang sở trường tốc độ, hai trảo sắc bén thì Hắc Thán có phần hoảng hốt, bất cứ bộ phần nào sử dụng được đều lấy ra.
Rất nhanh, trên người Hắc Thán bị đánh ra đầy rẩy vết thương, máu me đầm đìa, đánh tiếp e rằng cả người bị chém thành mấy phần.
- Gào...
Hắc Thán mắt thấy sắp không chống đỡ nổi đột nhiên phát ra một tiếng Long ngâm động trời, vang vọng cửu thiên, tạo thành mây mù cuồn cuộn, sau đó bên trong mây mù điện quang lấp lóe, sấm sét dọc ngang.
Miêu Nghị hơi nhướng mày, thầm nghĩ không xong rồi, sấm sét chính là khắc tinh của Minh Đường lang.
Quả nhiên từng con từng con Minh Đường lang một trên người mang theo điện quang rơi xuống, có vài con bị sấm sét dọa sợ, không ngừng chạy trốn, gặp phải khắc tinh chân chính. Hắc Thán thoát khỏi khốn cảnh, toàn thân đầy rẫy vết thường, trên người mang theo điện quang, thò đầu ra khỏi tầng mây, cười gian không ngừng:
- Đại nhân, trò vặt này của ngươi không có tác dụng với ta đâu, nếu không phải nể mặt ngươi, có tin ta một chiêu diệt sạch đám rác rưởi này không.
Dứt lời nó ngửa mặt lên trời cười lớn, cảm giác những tháng ngày chịu đòn chịu phạt trong quá khứ qua rồi, ngày tháng muốn làm gì thì làm đã đến.
Hoàng cau mày nhìn Miêu Nghị, cười nói:
- Tinh Hỏa quyết có thể khống âm dương, vạn vật thế gian đại thể đều khó thoát khỏi phạm trù âm dương. Sấm sét này cũng là do khí tượng âm dương tạo thành, theo ta biết sấm sét căn bản không thể làm gì Tinh Hỏa quyết, xem ra tọa kỵ của ngươi vẫn chưa biết, cao hứng quá sớm.
Đâu chỉ là Hắc Thán không biết, trong lòng Miêu Nghị cũng sững sờ, hắn cũng không biết Tinh Hỏa quyết có thể khống chế sấm sét, hơn nữa chưa bao giờ thử, trong lòng thầm nghĩ có cơ hội phải thử một chút.
Mà những năm nay Hắc Thán có chút thiếu ràng buộc, có phân hoang dã. Miêu Nghị cũng định dạy dỗ nó một phen ra trò, chuẩn bị ra tay tàn nhẫn với Hắc Thán một chút.
Tinh Hỏa quyết có thể khống chế sấm sét hay không Miêu Nghị mặc kệ, xoay tay lấy ra một thanh Phá Pháp cung lục phẩm, ba cây Lưu Tinh tiễn đồng thời đặt lên, giương cung nhắm về phía Hắc Thán đang cưỡi mây đạp gió, bảo quang lưu chuyển.
- Đâu chỉ là ba cây Lưu Tinh tiễn, hơn trăm cây Lưu Tinh tiễn trôi nổi ở trước mặt Miêu Nghị, tiện tay là có thể dùng, đủ để bắn Hắc Thán thành tổ ong vò vẽ.
Hai người Phượng và Hoàng đưa mắt nhìn nhau, hai người chưa từng thấy Phá Pháp cung, thế nhưng biết vũ khí Miêu Nghị lôi ra vào lúc này ắt là uy lực to lớn.
Nhìn thấy động tĩnh phía dưới, Hắc Thán có phần không cười nổi, giống như vịt bị bóp cổ. Phá Pháp cung? Lúc này nó hoảng sợ nói:
- Đùng pháp bảo thì coi là bản sự gì chứ, cho dù ngươi thắng cũng thắng không vẻ vang gì, dừng tay, ta không đánh!
Lông mày Miêu Nghị giật giật dây cung chùng lại, tay áo vung lên, cất toàn bộ cung tên đi.
Xoay tay, một bộ lục phẩm Hồng Tinh chiến giáp hiện ở trong tay, trong nháy mắt mặc ở trên người, phất tay chỉ lên bầu trời:
- Đến đây đi, để ta xem xương ngươi có cứng hơn miệng không!
Dứt lời thân hình lóe lên, nhanh chóng chạy về phía băng nguyên.
- Khặc khặc!
Hắc Thán cười gian một tiếng, đôi mắt to xoay tròn, Miêu Nghị ở đây không thể phi hành, rõ ràng nó chiếm tiện nghi, thân hình lóe lên, như tên rời cung lao xuống, bắn về phía Miêu Nghị.
Mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, Miêu Nghị trong khi chạy tới đột nhiên nhảy lên. Ầm! Hắc Thán va vào mặt băng.
Miêu Nghị miễn cường tránh được một đòn này. Đỉnh đầu có bóng đen phủ xuống, Hắc Thán đâm đầu xuống, đồng thời cái đuôi tàn nhẫn đánh tới.
Miêu Nghị nhảy lên không trung vung quyền, trên đầu quyền kim lại đẩy một thứ xoay tròn màu đen mạnh mẽ đón đỡ cái đuôi to lớn kia, trong quyền phong mơ hồ có tiếng gầm gừ.
Ầm! Quyền và đuôi rồng va chạm, đuôi rồng ngay lập tức bắn ngược trở lại, vảy giáp nứt vỡ một đám lớn.
Hắc Thán đầu đâm vào lớp băng dày, hai mắt lồi ra, cảm giác nửa thân thể đều chấn động tê dại, khó mà tưởng tượng Miêu Nghị ra tay lại hung mãnh như vậy.
Đương nhiên là nó sẽ không chịu thua, ngay khi cái đuôi bị đánh văng ra, đầu hất lên, một tảng băng bị hất ra, thân thể như hình cung bắn ra, một đầu đánh tới vị trí Miêu Nghị giữa không trung.
Khối băng bắn lên trời, Miêu Nghị đưa tay chụp một cá, chụp lấy khối băng kích cỡ như ngôi nhà, mượn lực xung kích của khối băng bắn lên trên không.
Hắc Thán lắc đầu quẩy đuôi bắn thẳng lên trời, đuổi theo Miêu Nghị.
Miêu Nghị buông tay, cũng trong nháy mắt này, chân đạp lực, khiến khối băng kia tăng tốc bay thẳng lên trời, còn bản thân hắn thì đón đỡ Hắc Thán đang xông lên.
Ngay khi hai bên va chạm lẫn nhau, một trảo hung mãnh của Hắc Thán đánh qua, Miêu Nghị đón đỡ trảo ảnh, vung ra một quyền.
Thời gian trôi kinh quá