Thợ đá và thợ mộc nhất thời trợn mắt nhìn nhau, kêu ngươi khuyên nàng, không phải kêu ngươi nói nàng muốn làm gì thì làm.
Miêu Nghị lập tức phủi sạch quan hệ nói:
- Các ngươi trừng mắt nhìn ta có ích lợi gì? Ta cũng khuyên rồi, nhưng khuyên không được! Lão bản nương đã quyết tâm, khuyên nữa cũng vô dụng, không tin hai người các ngươi thử lại lần nữa xem, dù sao ta cũng khuyên hết lời rồi.
Hai người đúng là còn muốn khuyên nữa, Lão bản nương đã quát bảo ngưng lại:
- Không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết, nếu nhìn thấy thể diện Vân gia bị hao tổn mà không làm gì, sau này ta còn thể diện gì trở về Đại Ma Thiên?
Nói cũng đã nói đến mức độ này, thợ đá và thợ mộc cũng không thể nói gì hơn. Miêu Nghị đưa mắt nhìn hai người bọn họ, tựa như nói, ta đã nói khuyên không được, các ngươi tin chưa?
Ai ngờ hảo tâm đổi lấy lòng lang dạ thú, đáp lại hai người kia lại tàn nhẫn trừng mắt nhìn. Miêu Nghị không biết nói gì, quay đầu lại tiếp tục xem tỷ thí.
Lúc này Cơ Đắc Thiên đã từ trong Băng Diễm thất bại lui ra ngoài, hắn đồng dạng cũng là tu vi Tử Liên tứ phẩm, nhưng vẫn thua Vân Quảng. So với Pháp Hạo lực lượng ngang nhau, chỉ vì có thể bước thêm một bước hơn Pháp Hạo mà phải trả giá đắt, cánh tay đồng dạng bị bỏng, may là có Nam Cực lão tổ ở bên cạnh trông chừng, mới không gây thành đại họa.
Nhưng cũng đủ khiến đám người thợ mộc nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía.
Người tiếp theo là Hoa Ngọc ra sân, tu vi của Hoa Ngọc đều giống như Hắc Vân và Đường Quân, là Tử Liên tam phẩm. Tuy nhiên hắn không có may mắn như Hắc Vân, đừng nói khoảng cách tiến lên không bằng mấy vị trước mặt, mới kiên trì bước ra hai bước hậu quả đã thảm thống. Pháp cương hộ thể hoàn toàn sụp đổ, Nam Cực lão tổ kịp thời xuất thủ vẫn không thể tránh khỏi bỏng một mảng lớn trên lưng, xương cốt trên lưng thậm chí còn lộ ra rõ ràng. Miêu Nghị theo bản năng nhìn về phía Đường Quân là người tiếp theo sẽ ra sân, chỉ thấy Nguyệt Dao vẻ mặt lo âu kéo tay Đường Quân, không biết truyền âm nói cái gì.
Nàng nói gì cũng không cần đoán, nhất định là kêu Đường Quân không nên miễn cưỡng đối đầu với nguy hiểm.
Miêu Nghị lại quay đầu nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lão bản nương, nhất thời không biết nói gì. Hắn coi như đã nhìn ra, mọi người ở đây không phải sợ thua, mà là sợ không dốc sức đã trở về sẽ không cách nào ăn nói, đám người bọn họ làm như không bị thương thì có vẻ bản thân không dốc hết sức lực, cái này nói rõ là bọn họ muốn thay nhau ra trận tự mình hại mình!
Không ngoài dự đoán của hắn, Đường Quân dám liều mạng đốt rụi một nửa cánh tay của mình, cũng đánh cược tính mạng đi xa hơn Hoa Ngọc một bước. Tóm lại là hắn không thể xếp cuối.
Đường Quân nhanh chóng được Nam Cực lão tổ cấp cứu ra ngoài, cũng có thể trở về khai báo rồi, nhưng Nguyệt Dao gấp đến độ, vội vàng lấy linh đan diệu dược của đệ tử Thiên Ngoại Thiên ra cứu hắn.
Đại biểu Lục Thánh phái ra cũng xem như liều mạng xong rồi. Tiếp theo đến phiên đại biểu của những nhà khác ra sân, mọi người đưa mắt nhìn nhau, phía trước người bị thương nhiều như vậy, hơn nữa còn là những người có tu vi cao hơn bọn họ. Nếu nói bọn họ không có chút do dự là không thể nào.
Lão bản nương hít sâu một hơi, tựa hồ không mang theo bất cứ do dự nào định động thân đứng dậy, lại phát hiện cánh tay bị túm chặt. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Miêu Nghị tràn đầy bất đắc dĩ len lén túm cổ tay của nàng.
Lão bản nương nhất thời vừa thẹn vừa bực:
- Ngưu Nhị, ngươi làm gì vậy, trước mặt mọi người do dự như vậy còn ra thể thống gì? Mau buông ra!
- Lão bản nương! Không đi có được không!
Miêu Nghị nắm chặt không chịu thả ra.
- Vân Quảng không làm được không có nghĩa là ta cũng không làm được, nếu Hắc Vân cũng có thể đỗ trạng nguyên, nói vậy trong Băng Diễm này có kỳ hoặc khác, ta sẽ cẩn thận thể nghiệm và quan sát, chưa chắc không thể thắng hắn.
Nếu không nhìn thấy đám người phía trước tự mình hại mình, ôm thương tích vào mình, Miêu Nghị chắc cũng không nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình vừa rồi, hắn thật sự không cần nhiều lời, thái độ của Lão bản nương rất kiên quyết, khẳng định cũng muốn ra sân tiếp theo, đòi lại thể diện. Loại hành động tự làm tự chịu này, Miêu Nghị vốn không muốn để ý, nhưng thật sự biết rõ nữ nhân này sẽ gặp nhiều thua thiệt mà lại không khuyên bảo nàng, để nàng phải chịu thương tổn, khiến hắn có chút không đành lòng, nhất thời túm lấy cổ tay của nàng hết sức khuyên nhủ.
Lão bản nương khẽ làm phép, đánh văng cánh tay Miêu Nghị đang túm lấy tay mình.
- Ngăn cản nàng, để ta đi!
Miêu Nghị quýnh lên, rốt cục hô lên những lời này.
Ánh mắt của ba người cùng nhìn về phía hắn, Lão bản nương kinh ngạc bất định nói:
- Ngươi đi?
Miêu tiểu nhị dở khóc dở cười, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Lão bản nương, ngươi nói ta quen biết ngươi rút cuộc có ích lợi gì chứ? Đây là ngươi đang ép ta đi chịu chết! Một đại nam nhân như ta nếu biết rõ ngươi đi gặp nguy hiểm mà lại để mặc ngươi, thì còn nói gì nữa? Dù sao ta cũng là người của khách sạn Phong Vân, ta ra sân người khác cũng sẽ cho rằng là ngươi phái ta ra sân, cũng không khác gì ngươi ra mặt.
Lão bản nương lập tức liên tưởng đến chuyện hắn tu luyện công pháp hỏa tính, hỏi vội:
- Ngươi có nắm chắc?
- Dù sao ta cũng tu luyện công pháp hỏa tính, ít nhất cũng có khả năng hơn ngươi, thử nhìn xem sao. - Ngươi không phải không muốn xuất danh tiếng sao?
- Ta dĩ nhiên không muốn, chỉ cần ngươi đáp ứng không ra tràng, ta khẳng định không ra mặt. Nhưng ngươi có thể nghe sao? Mấu chốt là ngươi không nghe, da thịt trắng trẻo mịn màng như vậy, nếu để cháy hỏng thì thật là đáng tiếc, ta da dày thịt béo không thể làm gì khác hơn là phải thay ngươi rồi. Nhưng từ không hay ta cũng nói trước, nếu ta xảy ra chuyện, các ngươi có linh đan diệu dược gì cũng không nên keo kiệt, nhớ phải kịp thời cứu ta!
Thợ mộc và thợ đá lập tức gật đầu lia lịa nói:
- Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi, đi đi, thử một chút xem.
Đối với hai người mà nói, để cho Miêu Nghị đi mạo hiểm vẫn tốt hơn là để Lão bản nương đi mạo hiểm.
Ở phía dưới, Nam Cực lão tổ nhìn quanh toàn trường, lên tiếng nói:
- Nếu không ai ra sân, vậy coi như xong đi.
- Trời ạ, quen biết các ngươi thật là xui xẻo, ta đã không tới đây, là các ngươi cứ ép ta tới, đây không phải là không trâu bắt chó đi cày hay sao.
Miêu Nghị ném một câu oán giận về phía ba người, lắc mình nhảy xuống dưới tràng.
Vừa thấy vị này lộ diện, toàn trường yên tĩnh, người của khách sạn Phong Vân xuất thủ rồi.
Vân Phi Dương có vẻ hưng phấn nói với Vân Quảng:
- Cha, bên phía đại tỷ xuất thủ rồi! Đại tỷ muốn lấy lại thể diện rồi!
Sự tin tưởng của hắn hình thành trên khả năng Miêu Nghị tìm kiếm Băng Linh, trên thực tế không ít người cũng xem Miêu Nghị như một cao thủ giấu mình.
---------------
Thời gian trôi kinh quá