PHI THIÊN

Nhìn thấy biểu tình của nữ nhi, Lâm Ngạo Tuyết không khỏi cười khúc khích, vỗ lên tay Phi Hồng, cảm khái nói:

- Tiểu Tuyết nhà ta thật là đã lớn, bắt đầu nói chuyện không ngượng không thẹn nữa rồi.

- Nương!

Phi Hồng làm nũng một tiếng, bị nói có phần ngại ngùng, làm ra tư thái tiểu nữ nhi.

Trong Linh Lung Bảo Tháp, tự thành một giới. Miêu Nghị bó gối đả tọa sau người Ngọ Ninh, song chưởng để ở sau lưng Ngọ Ninh, hồi lâu sau mới buông lỏng tay ra, thở phào một hơi, khởi thân đứng dạy. Diêm Tu lại đi tới bên người Ngọ Ninh, ra tay giải khai cấm chế trong người, để Ngọ Ninh dần tỉnh lại.

Ngọ Ninh chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn thấy Miêu Nghi chắp tay mà đứng nơi không xa, cũng phát giác cấm chế thao khổng pháp lực trong thể nội đã được trừ đi, đột nhiên đứng lên, nắm chặt hai quyền, cảm thụ pháp lực tung trào cuồn cuộn trong cơ thể

Miêu Nghị hờ hững nói:

- Vừa rồi đã trừ bỏ thất tình lục dục tích ứ trong thể nội ngươi, chính ngươi có thể kiểm tra thử xem.

Ngọ Ninh nhíu nhíu mày, chẳng qua vẫn là làm phép dò xét một cái, phát hiện thất tình lục dục tích ư trong thể nội quả nhiên đã bi dọn dẹp sạch sẽ, không khỏi hãi nhiên nhìn hướng Miêu Nghị, trong lòng kinh nghị bất định, đối phương thật sự có thể làm được!

Hắn vãn hơi không tin, tấn tốc ngắt chỉ tính toán chu kỳ vận chuyển pháp lực trong cơ thể, phát hiện chính mình bị dần vào nơi này chẳng qua mới hôn mê một thời thần, cũng tức là nơi đối phương chỉ qua một thời thần đã hóa giải thất tình lục dục ứ đọng đã lâu trong thể nội, không khỏi sa vào trầm mặc, nhớ lại những lời Miêu Nghị từng nói qua với hắn trước đây, năng lượng của ta còn lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều!

Miêu Nghị an tĩnh nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời tư đối phương...

Trong một tòa trang viên ninh tĩnh, Hoàng Phủ Đoan Dung cùng Hoàng Phủ Quân Nhu dắt tay nhau giống như tỷ muội thân thiết dạo bước trong viện, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu, giữa mi vũ khó che vẻ âu lo.

Hoàng Phủ gia tộc đang tạo áp lực, bức các nàng trở về. Mà Miêu Nghị lại không để các nàng đi, nói các nàng vừa trở về, Hoàng Phủ gia tộc tất sẽ giết các nàng để chưng minh thanh bạch với Thiên Đình, nói là đợi sau khi sự tình xử lý xong mới để các nàng đi.

Người khiến hai mẹ con thực sự lo lắng còn là Ngọ Ninh, Ngọ Ninh tin tức toan không, cũng không biết đã đi nơi nào.

Đại môn trang viên bị đẩy ra, động tĩnh dẫn đến hai mẫu nữ đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngọ Ninh thần tình trầm mặc chầm chậm đi vào.

Hai mẫu nữ đều lộ ra biểu tình khó tin, sao Ngọ Ninh lại tìm tới được nơi này? Rất nhanh liền đoán được ra là chuyện gì, đừng nhìn trang viên nay nho nhỏ không có gì đặc biệt, nhưng chung quanh đều có nhân mã trú thủ, không có Ngưu Hữu Đức đồng ý, người ngoại căn bản không thể đi vào.

Là Ngưu Hữu Đức tìm đến! Hoàng Phủ Quân Nhu nghĩ minh bạch liền một mặt hớn hở, chạy vội ma qua, bắt lấy tay Ngọ Ninh, nói:

- Cha!

Ngọ Ninh đầy mặt đắng chát cười cười, ánh mắt cuối cùng rơi ở trên mặt Hoàng Phủ Đoan Dung đang khoan thai bước tới, phu thê đối thị một lúc, Ngọ Ninh gian nan nói:

- Thiên cung đã không cách nào khống chế ta được nữa, ta đứng về phía các ngươi rồi!

Hoàng Phủ Đoan Dung chớp mắt liền lộ ra nụ cười hiểu ý, lao vào trong lòng hắn, hai người ôm chầm lấy nhau.

Hoàng Phủ Quân Nhu vui vẻ che miệng, có thể tưởng T tượng, nhất định là Ngưu Hữu Đức thuyết phục phụ thân của mình, người một nhà có thể đoàn tụ cùng một chỗ, lời Ngưu Hữu Đức an ủi nàng, hắn đã làm được, nàng thật sự rất vui sướng...

Hoàng Phủ thế gia, dưới sự chỉ dẫn của quản gia, Từ Đường Nhiên sau khi dịch dung hai tay chắp sau lưng, nghêng ngang đi lại trong địa nội trạch Hoàng Phủ gia tộc, dưới chân bước hình chư bát (JI), khí phái đủ mười, bộ dạng trong mắt không người.

Cho dù là một thân một mình tiến vào Hoàng Phủ gia, nhưng hắn căn bản không để Hoàng Phủ gia vào trong mắt, càng đừng nói cái gì sợ sệt, cảm thấy chính mình đường đường một trong thất thập nhi hầu của Thiên Đình, có thể tự thân lên cửa đã là nể mặt Hoàng Phủ gia.

Cúi người gập đầu trước mặt Miêu Nghị là một chuyến, ở bên ngoài nghênh ngang lại là chuyên khác, gập đầu cúi người trước mặt Miêu chẳng phải là vì để có thể phong quang ở bên ngoài ư?

Trong định viện một tòa thâm u lão trạch, quản gia mời Từ Đường Nhiên đi vào chính sảnh liền lui xuống.

Hoàng Phủ Luyện không hai mái đầu đã bạc trắng, mắt lạnh coi chừng Từ Đường Nhiên, tâm lý chán ngấy vô cùng!

Từ Đường Nhiên trực tiếp đi tới vị trí thượng thủ vốn giành cho gia chủ ngồi xuống, khẽ dựa lên ghế, vểnh chân bắt chéo lên trêu đùa một tiếng:

- Lão gia chủ có vẻ không hoan nghênh Từ mỗ a! Cả chén trà đều không có!

Hoàng Phủ Luyện Không quay người, cười lạnh nói:

- Hầu gia không mời mà tới, sẽ để ý cái đó sao?

Từ Đường Nhiên ha ha cười nói:

- Xem ra đúng là không hoan nghênh!

Hoàng Phủ Luyện Không:

- Không hoan nghênh thì có tác dụng gì? Hầu gia nói rõ đi, chừng nào người mới chịu dừng tay ở Hắc Thi?

Bên này đích xác không muốn gặp Từ Đường Nhiên, Từ Đường Nhiên mới đến trước đó không lâu, lúc đến lần thứ hai liền ăn phải bế môn canh, thế là Từ Đường Nhiên không khách khí, bắt đầu chỉ định một ít thương phố (cửa hàng) tại Hắc Thi để người Tụ Hiền Đường ngầm động thủ, mỗi ngày quét đến mấy chục nhà, tình huống sờ rất chuẩn, thương phố bị để ý kỳ thực đều là của Quần Anh hội, khỏi quản người ẩn tàng bao sâu, một điểm đều sẽ không sai. Then chốt là bối cảnh Từ Đường Nhiên bên này đều rõ ràng, ai biết phía Từ Đường Nhiên dự bị bao nhiêu nhân mã Nam quân chờ đợi? Quần Anh hội căn bản không dám đánh trả, khiến cho Hoàng Phủ Luyện Không không thể không hạ mình, cuối cùng đáp ứng gặp mặt.

Từ Đường Nhiên cân nhắc nói:

- Vậy phải xem lão tiên sinh có thật lòng muốn giảng hòa hay không.

Hoàng Phủ Luyện Không hừ lạnh nói:

- Hầu gia, ta cảnh cáo ngươi, đừng làm quá phận!

Từ Đường Nhiên kinh ngạc nói:

- Mới thế đã cảm thấy quá phận rồi? Chuyện càng quá phận còn ở mặt sau kia, bối cảnh Quần Anh hội không phải Thiên cung ư? Ngươi đăng báo là được, không cần dấu diếm thay ta, nếu Thiên cung trách cứ xuống, Từ mỗ gánh lên là được, điểm cốt khí nay Từ mỗ còn là có!

Ai không biết ngươi là mã thí tinh, có cốt khí cái rắm! Hoàng Phủ Luyện Không thầm mắng một tiếng, ngoài mặt trầm ổn nói:

- Đừng cho là ta không dám, Hoàng Phủ gia tộc ta có thể sừng sững đến nay, sẽ không chất thủ đoạn tự bảo, cùng lắm là ta chủ động đăng bao chuyện Ngưu Hữu Đức cùng nha đầu kia, Thiên Đình chưa hẳn có thể làm gì được Hoàng Phủ gia ta, tưởng dựa cái này uy hiếp thực không khác trò đua!

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc