- Đủ rồi, ta thấy rất rõ, cánh tay ngươi không dài như vậy!
Hắc Vân đột nhiên kỳ quái nói:
- Đừng quên quy củ, không thể nhảy lấy bắt lấy, chỉ có thể dùng tay đi lấy!
Hắn sẽ không dễ dàng nhận thua, chỉ cần ‘Ngưu Nhị’ không thể lấy được viên băng phách cuối cùng, hắn sẽ một đống lý do chờ đợi, ai kêu ‘Ngưu Nhị’ đi chậm như vậy.
Từ xưa tới nay bao nhiêu ví dụ sắp thành lại bại, khả năng một bước cuối cùng này thất bại có thể rất lớn, Hắc Vân dĩ nhiên sẽ không để cho Miêu Nghị dễ dàng được như ý.
Vân Quảng tức giận, trừng mắt nhìn.
Hắc Vân xem thường, không thèm đối đầu với hắn, ngược lại cười hắc hắc, nói:
- Nam Cực lão tổ, ta thấy hắn cũng sắp chịu không nổi rồi, chỉ cần hắn nhận thua, không bằng ngươi hãy đem viên băng phách cuối cùng thưởng cho hắn là được.
Vân Quảng tức giận nói:
- Thúi lắm! Hắn đi xa như vậy, chỉ cần tiến lên một bước nữa, Hắc Vân ngươi sẽ trở thành trò cười!
- Một bước này cũng không dễ đi như vậy đâu!
Hắc Vân cười hắc hắc, cầm một viên băng phách đi ra ngoài, đùa giỡn trên tay, chậc chậc nói: - Vân Quảng, chúng ta chờ xem, đến cuối cùng ai mới là trò cười?
Cái bạt tai này kêu lên rất vang, Vân Quảng thẹn quá thành giận nói:
- Có gan chúng ta ra ngoài đánh cuộc xem, xem lão tử làm sao giết chết ngươi!
- Đừng cãi nhau nữa, hắn đang cố ý quấy nhiễu đấy, đừng mắc mưu của hắn!
Lão bản nương đột nhiên quát Vân Quảng, quay đầu lại, lại lớn tiếng nói với phía dưới:
- Ngưu Nhị, đừng sợ, ổn định, từ từ sẽ đến, không nên gấp!
Không nên gấp? Nam Cực lão tổ thật sự hết chỗ nói gì, nhưng lại không thể nói gì, ai kêu quy tắc do hắn chế định.
Nhận được nhắc nhở của Lão bản nương, Vân Quảng tựa hồ mới phát hiện ra dụng tâm hiểm ác của Hắc Vân, hận đến nghiến răng ken két, nhưng cũng biết lúc này là thời khắc mấu chốt của ‘Ngưu Nhị’, cũng không tiện lên tiếng quấy nhiễu.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn Hắc Vân, trong lòng vui vẻ, lão tử đang lo lắng mình kéo dài thời gian quá lâu, thì ra còn có người ước gì lão tử đừng bắt được nhanh như vậy, tốt! Lão tử sẽ thành toàn cho ngươi, vừa vặn đến viên cuối cùng này là có thể đạt được tốc độ mỗi ngày luyện hóa hai mươi viên Nguyện Lực châu.
Miêu Nghị dứt khoát nhắm hai mắt lại, bất động...
Một bước cuối cùng rồi! Mọi người đều đứng lên chờ đợi..., rốt cục đợi đến khi Miêu Nghị mở mắt, chỉ thấy Miêu Nghị lại nhấc chân, ‘pháp cương hộ thể’ quanh người liền xốc xếch đến rối tinh rối mù, giống như muốn sụp đổ trong khoảnh khắc.
Mọi người có thể thấy y phục trên người Miêu Nghị đều ướt đẫm mồ hôi, có thể tưởng tượng được hắn đang phải chống đỡ cực khổ đến như thế nào, không ngờ một bước cuối cùng này lại khó như lên trời, không dễ dàng vượt qua, nếu chuyện dễ dàng không ai nguyện ý làm thống khổ như vậy.
Chỉ thấy Miêu Nghị lại thu chân lại, trực tiếp cầm một nắm Nguyện Lực châu nhét vào trong miệng, một lần nữa ổn định ‘pháp cương hộ thể’, hai mắt lại nhắm lại bất động.
Trong cơ thể hắn viên lam tinh thứ mười hai đã tạo thành, nhưng hắn không nỡ kết thúc cục diện này, cơ hội ngàn năm một thuở này khó khăn lắm mới có được, ép thêm chút mồ hôi ra ngoài giả bộ đi, tiếp tục dông dài, đợi đến khi không cho ta chơi nữa, ta sẽ lui ra ngoài...
Rượu và thức ăn trong thọ yến đã dâng lên tới ba vòng, khách tới chúc thọ không biết có bao nhiêu người đang nguyền rủa Nam Cực lão tổ không chết tử tế được, làm tiết mục trợ hứng gì không làm, lại làm tiết mục này. Một tiết mục cũng làm hơn thời gian một ngày, còn chưa kết thúc. Một bước kia của Ngưu Nhị bước sắp một ngày còn chưa vượt qua, một đám người bị Nam Cực lão tổ ngươi lừa bịp, đại thọ còn chưa qua, chuyện ma quái đã tràn ngập!
- Ài! Tu hành hơn ba vạn năm, đây là lần đầu tiên trong đời ta được ăn một bữa cơm lâu như vậy.
- Có người nào ăn một bữa cơm hơn một ngày không?
- Thọ yến này coi như mở rộng tầm mắt! - Ta còn có việc, nếu hôm nay còn không kết thúc, cũng không thể trách ta không nể mặt lão thọ tinh, thật muốn cáo từ trước. Một đám người từ từ mất đi kiên nhẫn, cằn nhằn tức giận nói, cũng may những người này đều là tu sĩ tu hành ngàn vạn năm, minh tưởng tĩnh tọa một lát thời gian đã trôi qua, nếu đổi lại là người bình thường, tới đây ăn chúc thọ như vậy, quả thực là tới dâng mạng.
Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải mặc dù bận nhưng vẫn ung dung từ từ xem, không có một câu oán hận.
Nghe được những lời nghị luận càu nhàu kia, Nam Cực lão tổ thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh, lần đại thọ này, hắn cũng hối hận đến xanh ruột rồi, hối hận không nên làm ra tiết mục trợ hứng này.
Thật ra người xui xẻo nhất chính là bản thân hắn, đường đường là một lão thọ tinh lại phải ở bên cạnh làm hộ vệ thời gian hơn một ngày, cái này còn gọi là đại thọ gì nưax!
- Ngưu huynh đệ ở dưới kia, ngươi rốt cuộc có làm được hay không! Nếu không được thì kết thúc đi. Ngươi còn muốn hành hạ đến ngày tháng năm nào!
Hắc Vân không nhịn được lại mở miệng.
- Đúng vậy! Ngưu huynh đệ, đừng giằng co nữa.
Một đám người cũng đồng loạt hưởng ứng.
Miêu Nghị đang nhắm mắt, đột nhiên mở mắt nói:
- Mọi người chờ một lát, ta đang tìm hiểu sự huyền bí của Băng Diễm này. Cho ta thêm nửa canh giờ, sau nửa canh giờ ta nhất định sẽ bắt được viên băng phách này!
Hắn hao tổn ở chỗ này sắp một ngày, bên trong pháp nguyên đã ngưng luyện ra hai mươi mốt viên lam tinh, đoán chừng chỉ nửa canh giờ nữa là có thể làm ra hai mươi hai viên, đến lúc đó tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu mỗi ngày sẽ tăng lên tới ba mươi viên, hắn mới nghĩ đến mà đã thấy kích động, nửa canh giờ này làm sao cũng phải vượt qua.
Tìm hiểu sự huyền bí của Băng Diễm. Nam Cực lão tổ và Bắc Cực lão tổ theo bản năng liếc mắt nhìn nhau, trên đời này người có thể khống chế Băng Diễm tựa hồ chỉ có hai người chúng ta mà thôi?
- Tất cả mọi người nghe rồi đấy, hắn nói nửa canh giờ đấy!
Hắc Vân chỉ vào Miêu Nghị, nói với mọi người:
- Sau nửa canh giờ nếu hắn không lấy được...
Hắc Vân lại hướng về phía Nam Cực lão tổ chắp tay.
- Lão tổ, chúng ta còn có việc, không tiện ở chỗ này quấy rầy, sau nửa canh giờ nếu hắn không lấy được. Chúng ta không thể làm gì khác hơn là cáo từ.
Hắn cắn chặt điểm này không tha. Một khi Miêu Nghị không thể làm được, hắn sẽ thống khoái mang vinh quang áp lực lên năm nhà khác rời đi, có kẻ ngu mới tiếp tục ở lại đây chờ đợi.
- Đúng!
Phần lớn mọi người đều ồn ào hưởng ứng, tất cả bọn họ đều đã không nhịn được, chờ đợi ở đây đúng là một loại cực hình.
Vẻ mặt Nam Cực lão tổ co quắp như muốn nói, các ngươi làm như ta muốn ở đây lắm vậy!
Nửa canh giờ! Đám người Lão bản nương cũng căng thẳng chờ đợi….
Kết quả chưa đến nửa canh giờ, viên lam tinh thứ hai mươi hai trong cơ thể Miêu Nghị rốt cục ngưng luyện thành công, thuận lợi quanh quẩn đối chuyển với một viên hồng tinh.
- Không gì hơn cái này! Thì ra là như vậy!
---------------
Thời gian trôi kinh quá