Ly khai tiểu viện, Câu Việt vừa ra tới cửa thì gặp phải Mị nương đang đứng đợi bên ngoài tiểu viện.
Gọi là rết trăm chân giết mà không chết, trong lòng Mị nương rất rõ ràng, Quảng gia khẳng định còn có chút còn đương không nổi lên mặt nước, Câu Việt chắc biết rất rõ những chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng có chút chuyện Câu Việt sẽ không chủ động nói với nàng, bởi thế nàng nhìn chằm chằm vào Quảng Lệnh Công bên này, biết một khi Câu Việt đến đây nhất định là có chuyện gì đó, lúc này nàng có muốn không quan tâm cũng khó.
- Vương gia thế nào rồi?
Mị nương chiếu lệ hỏi một câu.
Câu Việt vẫn lắc đầu thở dài như cũ.
Mị nương lại hỏi:
- Vì cái sao một mực giam lỏng chúng ta không tha, cuối cùng Ngưu Hữu Đức định xử trí thế nào?
Những nữ nhân khác của Quảng Lệnh Công cũng thường hỏi nàng mấy lời tương tự, nói gần nói xa đều có ý chi, rằng không phải nữ nhi của ngươi đã thành thiên phi ư? Làm sao lại không có một chút tác dụng nào cả.
Áp lực lên vai nàng rất lớn, nếu Quảng Lệnh Công tiếp tục thế này, nữ nhi Quảng Mị Nhi bên kia lại không trông cậy được, nhưng nhi tử kia của Quảng Lệnh Công làm sao có thể để một nữ nhân như nàng làm chủ Quảng gia. Tuy Quảng gia đã bại lạc, thức ăn trong khay còn rất ít, nhưng ai cũng hi vọng chưởng không lấy quyền phân phối, một đám người có thể dễ dàng lật tung nàng, khiến nàng chịu cảnh thê lương, đây là điều nàng lo sợ và rất khó chấp nhận.
Giờ mới giam lỏng được mấy ngày, tâm tư của Ngưu Hữu Đức còn đang đặt ở thu dọn tàn cuộc thiên hạ, còn chưa đặt sự chú ý lên đầu chúng ta.
Câu Việt an ủi một phen, cũng biết nàng đang lo lắng cái gì, bèn bắt chuyện nói:
- Tiểu thư còn chưa viên phòng ư?
Mị nương lắc lắc đầu:
- Ngưu Hữu Đức căn bản không hề đối mặt với Mị nhi.
Đây mới chính là điều khiến nàng lo lắng nhất.
Câu Việt lại an ủi nói:
- Nương nương yên tâm, chỉ là bây giờ Ngưu Hữu Đức chưa có tâm tư kia, đợi lúc nào có nhãn tâm, bằng mỹ mạo của tiểu thư, không có lý nào Ngưu Hữu Đức lại không động tâm. Chẳng qua... Nương nương cũng phải tận lượng khuyên nhủ tiểu thư chủ động lên một chút, đừng cứ buồn bực ở trong phòng không chịu đi ra gặp người, lão nô hiểu đối với tiểu thư chuyện tranh sủng rất là mất mặt, nhưng hiện thực chính là hiện thực, Ngưu Hữu Đức nắm trong tay quyết định vận mệnh của toàn bộ trên dưới Quảng gia, cho dù tiểu thư không suy xét cho bản thân, thi cũng phải nghĩ cho tình cảnh cua phụ mẫu chứ?
Nương nương phải nói nhiều về khốn khó của mình với tiểu thư, tận lực khuyên nhủ nàng.
Có thể nói với Mị nương những lời này, kỳ thực hắn cũng đang âu lo, trong đám thiếp thất của Ngưu Hữu Đức cũng có người được Quảng gia an bài, nên có biết một chút về tình hình trong cung, biết Ngưu Hữu Đức mới sủng hạnh một nữ nhân, lại phong thêm một thiên phi. Cho dù đoán được dụng ý khi phong Tinh làm thiên phi của Ngưu Hữu Đức, nhưng từ một góc độ khác mà nói, tựa hồ cũng thuyết minh Quảng Mị Nhi đã mất đi giá trị lợi dụng với Ngưu Hữu Đức, có lẽ đã bị Ngưu Hữu Đức quên mất, nếu cứ tiếp tục như thế thì sao được? Nhưng Quảng gia đã cầm không ra thứ gì có giá trị để chống lưng cho Quảng Mị Nhi, hiện nay thứ tiền vốn có giá trị nhất của Quảng Mị Nhi chính là sắc đẹp của nàng, nếu tư sắc Quảng Mị Nhi có thể phát huy tác dụng, cũng là thứ đầu tư nhỏ nhất hồi báo lớn nhất.
Chuyện can hệ đến tương lai của tất cả người trong Quảng gia, đối với Câu Việt mà nói, không quản Quảng Mị Nhi có nguyện ý đi làm hay không, hắn đều phải nghĩ cách để bức Quảng Mị Nhi đi làm.
Chuyện tới bây giờ, năm đó Quảng Lệnh Công muốn cho Quảng Mị Nhi làm chính thất của Ngưu Hữu Đức, tạm thời Câu Việt không hi vọng cao xa như vậy, hiện tại mà đọ sắc cùng Vân Tri Thu không khác gì tự sát, Vân Tri Thu chỉ cần dùng một đầu ngón tay liền có thể khiến cho Quảng gia tan thành tro bụi, trước mắt chỉ cầu Ngưu Hữu Đức đi ngủ với Quảng Mị Nhi là được rồi.
Loại cách nghĩ này tuy thô tục vô cùng, cũng đáng thương vô cùng, nhưng cho dù là bản thân Mị nương, cũng đang mỏi mắt chờ đợi động tĩnh trong cung, mong đợi Ngưu Hữu Đức có thể sủng hạnh nữ nhi mình, dù là chỉ sủng hạnh một lần cũng được, chỉ cần tin tức này truyền ra, lập tức có thể giúp nàng đè xuống tiếng nói bất mãn trong nội bộ Quảng gia.
Hiện tại Mị nương đã ẩn ẩn ý thức được, sợ là đừng hi vọng Quảng Lệnh Công có thể tỉnh táo lại, nếu Quảng Lệnh Công hội thần trở lại, chỉ sợ thứ dẫn tới đầu tiên chính là sự cảnh giác của Ngưu Hữu Đức, đối với Quảng gia mài nói điều đó tịnh không phải chuyện tốt, vì cả thảy Quảng gia, e rằng Quảng Lệnh Công sẽ buông bỏ nàng, sợ là sẽ ngồi nhìn trong nhà nội đấu lật tung nàng, mà nội bộ Quảng gia ngo ngoe muốn động rất có khả năng là bởi có người nhìn đến điểm này...
Trong Lục ương viên, một đam nữ hầu chính đang khẩn trương bận rộn, đào móc một gốc kỳ hoa dị thảo đưa vào trong bồn, thu nhặt hạt giống của các loại thực vật.
Hơn trăm tội phi đến cuối cùng vẫn không chịu rời bỏ Lục ương viên đã bỏ đi cùng trang hoa lệ trên người, đổi thành ăn mặc như nữ hầu bình thương, cùng nhau bận rộn ở trong viên.
Lục bà bà chống trượng ở trong đó, chỉ huy, phân phó đám nữ nhân làm việc.
Phi Hồng từ nơi xa đi tới, đến bên người Lục bà bà nhìn một lát, hỏi:
- Cần phải gấp như vậy ư?
Lục bà bà thơ dại nói:
- Chích cho chúng ta thời gian hai ngày, lại không thể đưa ra thay Lục ương viên dẫn tới Thái cổ, chúng loại thực vật trong Lục ương viên có rất nhiều, chỉ mỗi việc thu nhặt thôi đã hao tốn không ít thời gian.
Nơi này của nàng đã nhận được pháp chỉ từ Thiên cung, muốn đưa Lục ương viên hoàn chỉnh di dời đến Thái cổ.
Phi Hồng hỏi:
- Hay là để ta điều một chi nhân mã tới giúp?
Lục bà bà khoát khoát tay:
- Không cần, có một số thực vật vô cùng mong manh, ngươi không hiểu chạy tới nhúng tay lại càng thêm loạn, tự chúng ta cẩn thận một chút liền có thể làm tốt. Được rồi, Lục ương viên di dời tới Thái cổ là có ý gì, chẳng lẽ trung khu Thiên Đình muốn dời đi Thái cổ?
Phi Hồng gật đầu:
- Hình như là thế!
Trong Tinh thần điện, Yến Bắc Hồng lặng lẽ xoay người mà đi, bước nhanh đi ra ngoài điện, Hồng Tụ, Hồng Phát cúi người hành lễ với Miêu Nghị, rồi cũng xoay người theo gót mà đi.
Miêu Nghị đưa mắt nhìn theo, chợt hô to một tiếng:
- Yến Đại ca!
Yến Bắc Hồng không thốt lời nào, cũng không quay đầu, dẫn theo Hồng Tụ cùng Hồng Phất tan biến trong tầm mắt Miêu Nghị.
Kỳ thực lúc đầu lục đại chiến cùng Thanh, Phật, Yến Bắc Hồng ở ngay trong người Miêu Nghị. Đối với Miêu Nghị mà nói, Yến Bắc Hồng quả thực là muốn tự sát, bởi vì Yến Bắc Hồng khát vọng được đầu một trận cùng hai người Thanh, Phật, thậm chí phải đấu với Yêu Tăng Nam Ba cũng được, muốn Miêu Nghị sáng tạo cơ hội giúp hắn.
Tuy Miêu Nghị đáp ứng, lại chỉ coi là tính toán phòng ngừa, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không tính toán để Yến Bắc Hồng mạo hiểm.
Kết quả hai người Thanh, Phật chết rồi, ngay cả Yêu Tăng Nam Ba cũng đã chết, Miêu Nghị không thể khiến cho Yến Bắc Hồng được như nguyện.
Vừa nãy Miêu Nghị kể lại tình hình trước mắt cho hắn nghe, biểu thị đã đoạt lấy thiên hạ, ám thị không hi vọng.
Yến Bắc Hồng tiếp tục quấy rối trong thiên hạ này, hi vọng Yến Bắc Hồng tới giúp hắn một tay.
Thời gian trôi kinh quá