Cao Quan đáp:
- Ty chức mới nghe Tư Mã nói việc này, không rõ ràng tình huống cụ thể nên không bình luận gì được.
Tư Mã Vấn Thiên lên tiếng:
- Bệ hạ, ta cảm thấy đại thần trong triều không thể làm ra chuyện này, có khi nào Ngưu Hữu Đức tự đặt bẫy để mình thoát khỏi cảnh khó huyết tẩy Thiên Nhai?
Thanh Chủ liếc Tư Mã Vấn Thiên:
- Ý ngươi là hắn cố ý tự chuốc rắc rối cho mình, lại tìm một tu sĩ Thải Liên cho hắn giết để xóa bỏ rắc rối? Làm đến cuối cùng đắc tội quyền quý cả triều rồi tự hủy tương lai. Vấn Thiên, ngươi cảm thấy rắc rối như vậy không tính là rắc rối sao?
Tư Mã Vấn Thiên á khẩu:
- ...
Tư Mã Vấn Thiên thầm nghĩ nếu ngươi nói vậy, nếu ngươi cứ muốn nghĩ hướng khác, cứ cảm thấy ai đó đáng ngờ thì ta đành chịu.
- Có người nói mình có công lao, trẫm khen hắn đẫm máu chém giết lập hạ công lao hãn mã. Có người nói mình có khổ lao, trẫm khen hắn theo trẫm chinh chiến thiên hạ đi theo làm tùy tùng không có công lao cũng có khổ lao. Có người muốn phú quý, trẫm cho bọn họ phú quý. Có người muốn quyền thế, trẫm cho bọn họ bọn họ quyền thế! Trẫm, hy vọng bọn họ có thể cùng trẫm chung sức đồng lòng xây dựng giang sơn muôn đời không thay đổi. Nhưng sự nhân từ của trẫm đổi lấy cái gì? Mục nát thối nát cũng đành thôi, phải vất vả tốn sức chắp vá lại. Bây giờ có người vượt giới hạn cơ bản nhất, công nhiên giẫm lên luật pháp thiên quy, lẽ nào không biết đây là tự hủy căn cơ đứng vững sao? Lẽ nào không biết lập ra thiên quy là đang bảo vệ ích lợi cho họ? Loại người này đáng ghét còn hơn phản tặc!
Rầm!
Thanh Chủ đập bàn đứng dậy, vòng ra bàn dài đi tới trước mặt Cao Quan. Thanh Chủ chắp hai tay sau lưng, nghiêng người tới trước gần như dán sát mặt Cao Quan.
Thanh Chủ gằn từng chữ:
- Cao Hữu Sứ, không rõ thì đi điều tra, ngươi đích thân tra, nếu tra ra liên quan vị đại thần nào thì trẫm không muốn thấy kẻ đó trên triều đình nữa, càng không muốn nghe mấy lời cầu tình lảm nhảm. Cầm pháp chỉ của trẫm trực tiếp điều người đi bắt, tru cửu tộc! Trẫm muốn cửu tộc của kẻ đó thần hình đều diệt, suốt kiếp không được siêu sinh!
Cao Quan chắp tay lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Cao Quan lại hỏi:
- Bệ hạ, việc mấy trăm cửa hàng bị đóng cửa có điều tra không?
- Việc đưa về dưới quyền Thiên Hậu thì để Thiên Hậu tự xử!
Thiên Tẫn cung, trên lầu các. Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ dựa vào lan can ngắm cảnh đẹp trong vườn.
Thiếp thân thị nữ Nga Mi vội vã lên lầu, chạy tới gần nói nhỏ:
- Nương nương, không ngoài dự đoán, bệ hạ chiêu hai Tả Hữu Sử vào Tinh Thần điện rồi Cao Hữu Sứ vội vàng rời đi.
- Cao Quan...
Hạ Hầu Thừa Vũ trầm ngâm một lúc, khẽ thở dài:
- Ngưu Hữu Đức này đúng là không sợ rắc rối, sao không ghi nhớ bài học, hắn cho rằng mình là thân bất tử sao? Hết gây việc này tới chuyện kia, lần sau lớn hơn lần trước, như sợ bệ hạ không biết hắn đại danh đỉnh đỉnh. Hắn không sợ rắc rối nhưng ai gia thì có. Ài, rõ ràng có tiền đồ rất tốt nhưng không biết quý trọng, kẻ gây họa như thế thì ai dám dùng? Sớm biết như thế đã thả hắn đi, một tu sĩ Kim Liên bình thường ai gia giữ hắn lại làm gì.
Nga Mi nói:
- Bây giờ đã thành khoai lang phỏng tay, người người né còn không kịp, có tặng cũng không ai dám nhận.
- Tạm mặc kệ hắn đi, chờ xem ý của bệ hạ ra sao đã.
Hạ Hầu Thừa Vũ nhìn xung quanh, truyền âm:
- Nói với lão gia tử là việc này phạm kiêng kị, bệ hạ khiến Cao Quan nhúng tay vào. Kêu lão gia tay nhanh chóng hỏi bên dưới xem có phải người trong nhà làm không, nếu thật sự liên quan Hạ Hầu gia thì phải xóa sạch trước Cao Hữu Sứ. Nếu không liên quan, việc ám sát Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu gì đó đồn ầm ĩ vừa lúc vào dịp này, thái độ và lập trường của Hạ Hầu gia phải biểu thị rõ ràng!
- Tuân lệnh!
- Ngoài ra tiện nhân mới vào cung ỷ vào có chút nhan sắc theo bệ hạ mấy đêm đã không biết trời cao đất rộng, nghe Lý phi nói còn đòi dựng dục thiên tử cho bệ hạ, hừ hừ. Nghe nói bây giờ người nhà của tiện nhân đó rất phong cảnh, nhờ lão gia tử chăm sóc họ đi, ai gia muốn chống mắt xem nữ nhi của tội phạm dựa vào cái gì dựng dục thiên tử cho bệ hạ!
- Nhớ rõ!
Quỳnh tinh, Thiên Vương phủ, tam bản đường, sau bàn dài. Khấu Thiên Vương Khấu Lăng Hư một trong Tứ Đại Thiên Vương dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Ba huynh đệ Khấu Tranh, Khấu Cần, Khấu Miễn tam huynh đệ cúi đầu đứng trang nghiêm, không biết phụ thân đại nhân đột nhiên đi tới tam bản đường kêu bọn họ tới, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần là có ý gì.
Đại ca Khấu Tranh suy đoán ý đồ của phụ thân, mở miệng hỏi:
- Phụ thân đến vì chuyện Ngưu Hữu Đức gặp được?
Khấu Thiên Vương vẫn nhắm mắt giữ yên lặng. Ba huynh đệ nhìn nhau, im miệng.
Chốc lát sau, Lão Đường, lão bộc luôn đi theo Khấu Thiên Vương tiến đến bên cạnh Khấu Thiên Vương luôn nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nói:
- Lão gia, bên Thiên cung truyền tin về, hai Tả Hữu Sứ vào Tinh Thần điện sau đó Cao Quan vội vàng rời đi.
- Phạm húy rồi!
Khấu Thiên Vương mở mắt ra, ngồi thẳng dậy hỏi:
- Chuyện ám sát không liên quan gì đến Khấu gia chúng ta đi?
Ba huynh đệ nhìn nhau.
Đại ca Khấu Tranh nói:
- Phụ thân, Ngưu Hữu Đức và nhà chúng ta luôn có quan hệ tốt, tuy lần này Ngưu Hữu Đức bắt người của nhà chúng ta nhưng sấm to mà mưa nhỏ, Khấu gia không bị tổn thất chút nào, chúng ta cần gì xuống tay với hắn?
Khấu Thiên Vương gật đầu nói:
- Ta nghĩ cũng đúng, nhưng sợ bên dưới có kẻ mù mắt muốn bày tỏ lòng trung thành, phải điều tra kỹ lại, có tình huống gì cũng giải quyết sớm, phải làm tốt trước khi Cao Quan báo lên trên. Tên khốn Cao Quan sẽ không nể mặt ta, vì chút chuyện nhỏ mà té ngã thì không đáng.
Khấu Tranh nói:
- Vừa xảy ra chuyện ta liền hỏi toàn bộ phủ, không nhà nào liên quan tới chuyện này. Miễn nó không dính líu Khấu phủ thì dù quan viên bên dưới có liên quan việc này cũng không dính tới Khấu gia. Vì bảo đảm lát nữa nhi tử sẽ điều tra lại toàn phủ lần nữa.
Nhị ca Khấu Cần lên tiếng:
- Phụ thân nói xem có khi nào Ngưu Hữu Đức vì thoát rắc rối nên cố ý sắp xếp ám sát không?
Đại ca Khấu Tranh tiếp lời:
- Không thể nào! Nếu đúng là hắn sắp xếp ám sát thì không có chuyện thích khách để lại trữ vật thủ trạc, nên chết không đối chứng mới là an toàn nhất. Bây giờ mọi người đều nhìn chằm chằm vào trữ vật thủ trạc, làm vậy chẳng khác nào tự chuốc rắc rối cho mỉnh, chắc không phải Ngưu Hữu Đức cố ý làm vậy.
Khấu Cần nhẹ gật đầu, đã hiểu.
Thời gian trôi kinh quá