PHI THIÊN

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Yến Bắc Hồng mặc áo đỏ chậm rãi đi tới vách núi đón gió thổi:

- Ngươi cũng biết là ta... tu luyện ma công. Sau khi trở về từ hội dẹp loạn Tinh Túc Hải thì ta và Ma quốc không cắt đứt liên lạc, luôn giữ liên lạc với Vân Phi Dương. Thật ra ta đã có thân phận khác bên Ma quốc, chẳng qua bên đó kêu ta tiếp tục ở lại Tiên quốc. Nhưng bất đắc dĩ tu vi của ta tăng tiến quá nhanh, cấp trên xếp người ở bên cạnh ta, lần này ta lộ tu vi Kim Liên, cấp trên tùy thời sẽ xuống tay với ta. Ta cứ nghĩ mình đến cảnh giới Kim Liên rồi không có gì phải sợ, nhưng sau khi kiến thức thực lực của Tả Sứ Nam Túc Tinh cung thì... ta không thể tiếp tục ở lại Tiên quốc nữa.

Miêu Nghị im lặng một lúc, hỏi:

- Đúng là tu vi của đại ca tiến bộ quá nhanh, đại ca có từng nghĩ khi đến Ma quốc thì bên đó cũng có nỗi e ngại tương tự không?

Yến Bắc Hồng lắc đầu nói:

- Đi lên con đường này thì ta và ngươi đều không có sự lựa chọn. Ít ra bên Ma quốc dù muốn vậy cũng phải quan sát ta một đoạn thời gian, tìm hiểu rõ ràng tại sao tu vi của ta tăng nhanh như vậy, tạm thời sẽ không bị gì. Ta định điệu thấp một thời gian.

Yến Bắc Hồng xoay người vỗ vai Miêu Nghị, cười nói:

- Còn ngươi, lần này gây ra chuyện lớn như vậy lại trộn lẫn với đám lão yêu quái Tinh Túc Hải, khi trở về ngươi ăn nói làm sao? Có muốn cùng ta đi Ma quốc không?

Miêu Nghị khẽ thở dài:

- Việc lần này nếu gây ra quy mô không lớn không nhỏ có lẽ ta sẽ có rắc rối, nếu gây lớn chuyện thì không sao hết. Một điện chủ Tiên quốc huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải xem như tăng mặt mũi cho Tiên quốc. Nếu Tiên quốc xử lý ta ngay sẽ khiến người nghĩ lầm là Tiên quốc sợ phiền phức. Dù vì mặt mũi của mình thì Tiên quốc tạm thời cũng sẽ không động vào ta, cùng lắm khiển trách. Huống chi bên Thiên Ngoại Thiên có người nói giúp ta, sẽ không có rắc rối gì lớn.

Yến Bắc Hồng cười phá lên:

- Ngươi suy nghĩ rất thông thấu.

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Thật ra với tính cách của hai ta không thích hợp sống lâu trong quy tắc lục thánh đặt ra, vì đều không giỏi nhẫn nại. Yến đại ca đi Ma quốc rồi tạm nhẫn nhịn, nếu gặp rắc rối gì cứ đến Tinh Túc Hải tìm Kí Chủ tứ phương, tạm trốn vào đó. Chờ ta giải quyết xong công việc sẽ tìm đường ra khác cho Yến đại ca.

- Ừm!

Yến Bắc Hồng gật đầu nói:

- Vẫn chỉ một câu nói với ngươi, nếu như ta xảy ra chuyện gì thì chăm sóc Hồng Tụ, Hồng Phất giúp ta.

Miêu Nghị khẽ thở dài:

- Chuyện về sau không ai nói trước được, không ai có thể lên kế hoạch vạn vạn năm, đi một bước xem một bước đi!

Sau đó hai người đi mỗi ngã, lĩnh người của mình đi hướng khác nhau.

Vừa về đến Trấn Nhâm điện, Dương Khánh mặt đen không hỏi một câu, chẳng hỏi gì về Lưu Vân Sa Hải.

Dương Khánh chỉ thông báo:

- Quân Sử có pháp chỉ ra lệnh đại nhân khi trở về lập tức đi đô thành!

Miêu Nghị phất tay áo chạy đi tắm:

- Biết rồi.

Tắm rửa, nghỉ ngơi nửa ngày phục hồi pháp lực xong Miêu Nghị một mình đi đô thành.

Miêu Nghị đến đô thành Ngọc Đô phong, không thấy Quân Sử Nhạc Thiên Ba đâu, đại cô cô Trường Hoan chặn trước Kim điện môn. tuyên pháp chỉ của Nhạc Thiên Ba trước công chúng cắt bỏ chứng vị chấp sự Kim Điện Ngọc Đô phong Thần Lộ của hắn, nhốt vào thiên lao, không thèm cho một lý do.

Trong thiên lao không biết tình hình bên ngoài, Miêu đại điện chủ không biết việc mình huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải làm nguyên Tu Hành giới rúng động, Miêu tặc nổi tiếng như cồn. Miêu đại điện chủ ngồi trong thiên lao yên tâm tu luyện.

Mấy ngày sau, một phụ nhân khí chất cao quý từ trên trời giáng xuống đáp xuống Ngọc Đô phong, là Ngọc phu nhân lúc trước đi cùng An Chính Phong đến địa bàn của Miêu Nghị.

Trong hậu hoa viên, Ngọc phu nhân và Nhạc Thiên Ba đánh cờ trong lương đình.

Nhạc Thiên Ba đặt cờ xuống, hỏi:

- Không biết nhị gia đến có gì sai bảo?

Ngọc phu nhân nói:

- Nghe nói ngươi nhốt Miêu Nghị vào thiên lao?

Nhạc Thiên Ba lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, đang chờ xem bên Thiên Ngoại Thiên tính thế nào.

Ngọc phu nhân nói:

- Thánh Tôn sai ta đến nói cho ngươi biết xem thử Miêu Nghị thích hợp làm cung chủ của cung nào.

Nhạc Thiên Ba kinh ngạc hỏi:

- Cho hắn làm cung chủ?

Ngọc phu nhân đặt quân cờ, gật đầu nói:

- Thánh Tôn nói đây là phần thưởng thiếu hắn, lần này trả lại.

- Miêu Nghị quen Thánh Tôn?

- Không biết.

- Hắn và đám lão yêu quái Tinh Túc Hải có mập mờ, Thánh Tôn không nói gì sao?

- Nhạc Quân Sử, Thánh Tôn không điếc không mù, biết hết tất cả. Thánh Tôn làm như vậy đương nhiên có đạo lý, ngươi đừng hỏi nhiều.

- Cũng đúng.

Ngọc phu nhân bưng tách trà lên, lạnh nhạt nói:

- Thả hắn ra khỏi thiên lao đi, ta muốn gặp hắn.

Cấp trên đã lên tiếng, Miêu Nghị đi ra thiên lao âm u đến ngự hoa viên trên núi, thấy hai người đang chơi cờ trong đình.

Thấy Ngọc phu nhân làm Miêu Nghị hơi bất ngờ, hắn hành lễ ngoài đình.

Hai người trong đình phớt lờ Miêu Nghị, tiếp tục chơi cờ. Miêu Nghị đành đứng yên chờ ngoài đình.

Chơi cờ xong Nhạc Thiên Ba thua, gã vỗ đùi thở dài:

- Miêu Nghị, bổn tọa cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi chơi cờ thắng nhị gia thì bổn tọa chẳng những thả ngươi đi còn cho ngươi vị trí cung chủ để làm.

Ngọc phu nhân bưng tách trà lên nhâm nhi, khóe mắt liếc Miêu Nghị đứng bên ngoài:

- Chơi dở như hắn cũng xứng đấu cờ với ta?

Nhạc Thiên Ba vẫn bướng bỉnh

- Nhị gia, tiểu tử này tuy rằng không có gì chỗ đáng học hỏi nhưng kỳ nghệ thật là xuất thần nhập hóa, ta mặc cảm không bằng.

Mắt Ngọc phu nhân hấp háy:

- À.

Ngọc phu nhân thầm nghĩ quả nhiên tiểu tử này lần trước giả bộ, nàng suýt bị hắn lừa.

Miêu Nghị sửng sốt:

- Nhị gia?

Miêu Nghị không nghe lọt câu tiếp theo, trong đầu toàn là hai chữ ‘nhị gia’.

Nhạc Thiên Ba nghe tiếng gật đầu:

- Vị này là nhị gia của Thiên Ngoại Thiên.

Miêu Nghị hét chói tai:

- Nàng là An Như Ngọc!?

Nhạc Thiên Ba nét mặt sa sầm nói:

- Càn rỡ! Tên của nhị gia ai cho phép ngươi hô lớn gọi nhỏ?

Ngọc phu nhân xua tay với Nhạc Thiên Ba ra hiệu không sao:

- Ta muốn nói chuyện riêng với hắn.

- Ha ha ha, nhị gia xin cứ tự nhiên.

Nhạc Thiên Ba đứng dậy khoanh tay rời đi, mang theo hai thị nữ.

Xung quanh không có ai, Ngọc phu nhân chỉ phía đối diện:

- Ngồi xuống nói chuyện.

- Không dám!

Miêu Nghị đi vào đình, thật sự không dám ngồi xuống, sống lưng lạnh lẽo. Thì ra nữ nhân này là nhị đồ đệ của Tiên Thánh, phu nhân của Quân Sử Âu Dương Quang Tử Lộ, mẫu thân ruột của đôi song sinh kia. Lần trước phu nhân nói muốn gả nữ nhi cho hắn, không lẽ là...?

An Như Ngọc không ép Miêu Nghị ngồi, lạnh nhạt hỏi:

- Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao lần trước ta tìm ngươi rồi đi?

Miêu Nghị giả ngu:

- Không biết.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc