Vừa nghe muốn chạy, Đằng Phi lập tức gấp:
- Truyền pháp chỉ bản vương, giữ nguyên kế hoạch xuất binh!
- Tuân mệnh!
Chư tướng chắp tay lĩnh mệnh, đang muốn rời đi, ai ngờ Đằng Phi lại bồi thêm một câu:
- Nhớ kỹ, ắt phải cẩn thận, cẩn thận có trá!
Chư tương lần nữa xoay người ứng tiếng:
- Tuân mệnh!
Đợi chư tướng vừa đi, Đằng Phi tấn tốc liên hệ với nhân mã chi viện của Tây quân cùng Bắc quân, bên kia cũng đang tấn tốc chỉnh đốn bản bộ nhân mã, tiếp đó suất lĩnh thân quân tự thân lao tới tiền tuyến...
Đằng bộ nhân mã hao hao đãng đãng toàn tuyến xuất kích.
Nhưng đi đến nơi nào đều sướng thông không trở, trường khu trực nhập địa bàn Thành Thái Trạch, không gặp phải đề kháng gì.
Đứng trước cửa lớn Thành vương phủ, ngưng thị nhìn tấm biển thật lâu, Đằng Phi cắn răng nói:
- Thăm dò thêm lần nữa! Liên hệ Nam quân, Bắc quân cùng Tây quân, tăng cường phong tỏa biên cảnh!
- Tuân mệnh.
Tùy từng lĩnh mệnh, Đằng Phi dẫn theo người tiến vào trong Thành vương phủ.
Hắn dạo quanh Thành vương phủ một vòng, ngươi mặt dưới cũng tra tìm một lần, lại không thấy được nhân ảnh người nào.
Đằng Phi ngồi trên bảo tọa tại đại điện nghị sự, sa vào trầm mặc, trên mặt không hiển lộ ra cái gì, thực tế ruột đã hối hận không thôi, hối đừng nên do dự không quyết, sớm nên xuất binh cắn đuôi, nếu thật để Thành Thái Trạch mang theo nhiều nhân mã như vậy chạy thoát, sau nay hắn đừng hòng nghĩ được tự tại, đối phương không việc gì chạy ra đánh lén một hồi, ghế Thiên vương chưởng lệnh Đông quân này ngồi được thoải mái mới là lạ.
Ngoài cửa Đằng Trung bước nhanh đi vào, bẩm báo nói:
- Vương gia, phát hiện hướng đi của Thành Thái Trạch, chẳng qua tựa hồ mang theo nhân mã trốn vào tinh vực chưa biết!
Đằng Phi chầm chậm đứng lên, chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, theo lý thuyết Thành Thái Trạch muốn chạy thì không nên mang theo nhiều nhân mã như vậy mới đúng, làm thế sợ rằng chỉ có một mục đích, làm tốt chuẩn bị quyền thổ trọng lai. Bèn xanh đen nghiêm mặt nói:
- Có thể liên hệ được thám tử cài cắm ở bên kia không?
Đằng Trung nói:
- Không liên hệ được, hẳn là đã bị nghiêm mật quản khống sử dụng tinh linh.
- Tiếp tục thăm dò...
Đằng Phi banh mặt quát một tiếng...
Khấu vương phủ, trong rừng trúc Khấu Lăng Hư đứng trước tinh đồ la bàn ngạc nhiên ngẩng đầu nói:
- Chạy? Mang theo tỉ mấy nhân mã chạy rồi?
Đường Hạc Niên gật đầu:
- Hẳn là thế, theo tin tức bên kia truyền lại, Thành Thái Trạch và cả những nhân mã có thể chinh chiến kia đều toàn bộ tan biến.
Khấu Lăng Hư nhíu mày trầm ngâm:
- Tại sao lại như vậy?
Quảng vương phủ, Quảng Lệnh Công đi qua đi lại trong điện cũng có nghi vấn tương tự.
Câu trả lời:
- Vương gia, đúng là đã chạy không còn người nào.
Quảng Lệnh Công khoát khoát tay nói:
- Không khả năng, muốn chạy cũng không nên mang theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn muốn quyển thổ trọng lai? Bất luận là Tây quân của bản vương, hay là Nam quân của Ngưu Hữu Đức, hoặc là Bắc quân của Khấu Lăng Hư, bỏ ra bao nhiêu tinh lực như vậy mới khiến Đông quân nhất thống, đều không muốn nhìn đến Đông quân sau khi bình định con xuất hiện sai lầm, hắn căn bản không có khả năng để lật bàn. Ngoài ra, mang theo nhiều nhân mã như vậy, mất đi tài nguyên cấp dưỡng trên địa bàn, nuôi làm sao nổi chừng ấy người? Sớm muộn sẽ phát sinh nội loạn, Thành Thái Trạch không thể không minh bạch đạo lý này, muốn chạy cũng là chạy một mình, tuyệt không nên mang theo nhiều quá nhiều nhân mã!
Câu Việt ngập ngừng nói:
- Liệu có phải là Thanh Chủ giở trò quấy phá sau lưng?
Quảng Lệnh Công híp mắt lại, khe khẽ gật đầu nói:
- Đích xác là có khả năng này, cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích thông, nếu như thế, hắn vừa có thể thực hiện lời hứa, một khi bình diệt xong phản quân, hắn lại tùy thời chống lưng cho Thành Thái Trạch xuất hiện, tiếp tục tranh phong cùng Đằng Phi, đúng là lão tặc giảo hoạt...
Hạo hãn tinh không vô bờ vô bến, lộng lẫy mà thần bí.
Trên một khối tinh cầu hoang vu, đám người Kim Mạn, đám ngươi Vân Ngạo Thiên, trên trăm cao tầng Lục đạo tập thể hiện thân, nhìn quanh bốn phía.
Có người lấy ra tinh đồ xem mình đang ở nơi nào, sau đó lại người nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn người, đều phát hiện nơi đang đứng không được biểu thị trong tinh đồ, cũng tức là nói lúc này người đang ở tinh vực chưa biết.
Ánh mắt chúng nhân đồng thời ngó hướng Diêm Tuyên lặng nơi không xa.
Thu lại tinh đồ trên tay, Kim Mạn làm phép lên tiếng hỏi:
- Diêm Tu, đây là chỗ nào?
Diêm Tu mặt lạnh như tiền nói:
- Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.
Mục Phàm Quân trầm giọng nói:
- Luyện Ngục nhân mã phá ổ mà ra, không phải nói muốn chuẩn bị đại chiến ư? Vì sao dẫn chúng ta tới tinh vực chưa biết này?
Diêm Tu mặt không biểu tình, nhắc lại câu vừa rồi:
- Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.
Vân Ngạo Thiên:
- Cuối cùng muốn chúng ta làm cái gì, đều phải nói qua một câu chứ?
Diêm Tu vẫn là câu nói kia:
- Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.
Chúng nhân đối mặt nhìn nhau, không còn lợi gì để nói. Chẳng qua từ một góc độ khác mà nói, không ít người ẩn ẩn có phần kích động, không quản đây là nơi nào, chí ít cuối cùng thoát ly Luyện Ngục khốn mình nhiều năm, đi ra ngoài, cuối cùng đã đi ra ngoài...
Cảnh nội Nam quân, trên một khối tinh cầu hoang vu, một đám tướng lĩnh nhìn quanh bốn phía, ai cũng kinh nghi bất định, tựa hồ không nghĩ thông, vương gia không ngờ dẫn bọn họ tới cảnh nội Nam quân?
Thành Thái Trạch chắp tay nhìn tinh không nơi xa, lúc bí một lần vào còn căng thẳng sợ rằng có trá, lúc này lòng tuy thoải mái lại cùng chất đầy muộn phiền, chân chính ý thức được một khi bước vào nơi này, ghế Thiên vương chưởng lệnh Đông quân đã cách hắn quá xa!
Nói cái gì mà càng tỏa càng dùng thì dễ, nhưng trên đời lại có bao nhiêu người có thể thực sự làm được càng tỏa càng dùng, tư vị hi vọng nhiều năm đột nhiên phá diệt cũng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất.
- Nghiêm Tiếu?
Chợt có một viên tướng kêu lên kinh dị.
Thời gian trôi kinh quá