PHI THIÊN

Chuyển biến đột nhiên mà đến khiến Minh Châu triệt để không hiểu nổi phương hướng, thẳng đến khi nha hoàn ở phía sau nhắc nhở một tiếng, Minh Châu mới cuống cuồng đồng ý.

Cáo lui, khi ra khỏi chủ trạch. Minh Châu còn cό chút ngơ ngẩn, không hiểu làm sao đột nhiên sự tình trở thành như vậy.

Hai ả nha hoàn lại hưng phấn đến mắt sáng rực lên, việc này nếu thành sự thực, Minh gia lão gia thứ nhất, hai người các nàng nhất định sẽ được trọng thưởng.

Sau khi tránh trong góc đưa mắt nhìn ba người rời đi, Dương Triệu Thanh mới to ý với Lâm Bình Bình, để nàng đi về... Miêu Nghị sợ Vân Tri Thu làm loạn, gọi Dương Triệu Thanh kéo Lâm Bình Bình tới một khi có việc. Lâm Bình Bình cũng có thể khuyên nhủ được Vân Tri Thu.

- Hai ngươi Vung trộm làm gì vậy?

Lam Bình Bình vừa xoay người, mặt sau đột nhiên truyền đến tiếng cười lạnh của Vân Tri Thu.

Hai phu phụ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Tri Thu đứng tại lối vào chính sảnh lành lạnh nhìn bọn họ..

Hai người hơi lúng túng, vội vàng đi qua bái kiến, Vân Tri Thu không chút nào lĩnh tình, đối với Lâm Bình Bình nói:

- Quản nam nhân nhà ngươi cho tốt, chuyên nhét nữ nhân bên người vương gia không cần hắn nhọc lòng, nếu còn có lần sau, ta không ngại khiến trong nhà thêm chút tỷ muội đâu!

- Vâng!

Lâm Bình Bình lúng túng gật đầu.

Dương Triệu Thanh cúi thấp đầu không dám nhìn lên, cũng không biện giải, biết càng giải thích khẳng định sẽ càng xui xẻo.

May mắn Vân Tri Thu cũng không nắm chặt không tha, hừ lạnh một tiếng quay đầu liền đi, khiến hắn như trút gánh nặng.

Biết được xử trí của Vân Tri Thu đối với Minh Châu, Miêu Nghị đang tranh trong thư phòng cũng thở phào một hơi.

Tuyết Nhi đứng đối diện, bẩm báo xong lại nói tiếp:

- Nương nương dặn đêm nay vương gia tới chỗ Minh Châu phu nhân vỗ an một cái cũng để xem xem an trí thế đã tốt chưa, miễn cho có người lo lắng nương nương quá khắc bạc.

Miêu Nghị nghiêm mặt nói:

- Bản vương biết nên làm thế nào, không cần nàng tới đây.

Tuyết Nhi gập người hành lễ cáo lui.

Trong lòng Dương Triệu Thanh đứng cạnh bên lại đang thầm thì, có bản Sự thì nói trước mặt nương nương đi, giả bộ trước mặt chúng ta thi được cái gì?

Hắn đã bị Lâm Bình Bình mắng cho một trận, nữ nhân đối với việc này đều rất phản cảm...

Tâm tư Miêu Nghị rất nhanh rút xa khỏi việc này, dựa trên ghế tựa xách tinh linh ra, hăc hăc cười lạnh một tiếng:

- Tào Mãn tới tin! Ta con tưởng rằng hắn thật có thể không nghe không hỏi, có thể kìm nén được à. Dao động tinh linh trả lời: Tào tiên sinh có gì chỉ giáo?

Tào Mãn đúng là không kìm nén được, Vệ khu cùng toàn bộ nhân viên đi theo không có tin tức, thẳng đến liên hệ không được, theo bí tra, phía Ngưu Thiên Vương phủ tựa hồ không phát sinh qua động tĩnh gì, nhưng hiện tại một chút tung tích của Vệ khu đều tìm không ra, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đưa tin cho Miêu Nghị.

Tào Mãn: Ngươi làm gì với Vệ khu rồi?

Có thể nói ra lời này, đồng nghĩa hắn sẽ làm khó đối với Miêu Nghị, nếu có thể từ chỗ Miêu Nghị tra ra hạ lạc của Vệ khu thì thôi, nếu tra không ra, liền không quản có phải Miêu Nghị làm hay không, dù sao Huyết Liên đã mất dấu, hắn cũng không có cái gì cố kỵ, Miêu Nghị đã khiến hắn cảm giác được uy hiếp, phải nhân lúc Miêu Nghị còn chưa triệt để khống chế Nam quân hạ độc thủ!

Miêu Nghị: Lời này của Tào tiên sinh bản vương nghe không hiểu.

Tào màn: Vệ khu tịnh chưa từ chỗ Vương gia bên kia trở về, còn cần ta phải nói nhiều ư? Chẳng lẽ Vương gia không chuẩn bị cho ta một câu trả lời thỏa đáng?

Lông mày Miêu Nghị nhướng lên, ý thức ra cái gì, hỏi: Tào tiên sinh đây là muốn vu oan cho tai ha, tồn tâm làm khó ư?

Đồng thời hướng Dương Triệu Thanh vung dưới tay.

- Gọi Diêm Tu qua đây.

Tào Mãn một ngụm khẳng định: Vệ khu là mất dấu trong canh nội Nam quân, trên mặt đất Nam quân trừ vương gia có thủ đoạn kia, ta thực nghĩ không ra còn có thể là ai khác.

Miêu Nghị: Tào tiên sinh xác nhận Vệ khu là mất dấu, mà không phải tới chỗ Hạ Hầu lão thiên ông?

Tào Mãn: Ý Vương gia là, ngươi đã giết Vệ khu?

Miêu Nghị: Tào Mãn, ngươi đừng làm bộ, phụ thân ngươi Hạ Hầu Thác giả chết giấu ở sau màn, đừng cho là ta không biết, nếu ngươi tồn tâm tìm phiền toái, bản vương tùy thời phụng bồi, chẳng lẽ bản vương lại sợ ngươi!

Tào Mãn đứng dưới tàng cây bên canh ghế đu sửng sốt, xác thiết thì là kinh hãi, Hạ Hầu Thác giả chết? Phụ thân không chết? Thất Tuyệt ở một bên thấy thần tình hắn có dị, thử lên tiếng hỏi:

- Lão gia, làm sao vậy?

Tào Mãn không cổ được hắn muốn hỏi cái gì, lần nữa dao động tinh linh vội hỏi: Ngươi nói ta phụ thân không chết?

Miêu Nghị: Đừng giả bộ hồ đồ, chết hay chưa ngươi còn có thể không biết, ta cảnh cáo ngươi đừng bức gấp bản vương, cùng lắm bản Vương liên thủ với Yêu tăng!

Nói xong trực tiếp cắt đưt liên hệ, không để ý đến Tào Mãn nữa, giương mắt nhìn Diêm Tu mới đi đến, khẽ gật đầu tỏ ý một cái.

Diêm Tu lập tức gọi ra Hạ Hầu Thác chờ đợi.

Miêu Nghị cũng tựa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi.

Trong đình viện yên tỉnh Tào Mãn đi tới đi lui, tâm phiền ý loạn, không biết lời Miêu Nghị nói là thật hay không, nhưng Miêu Nghị có vẻ nhất định như thế, khiến hắn cũng có chút hoài nghi, có một điểm có thể khẳng định, năm đó phụ thân đích xác là thọ hạn chưa tớ, cộng thêm lão mưu thâm tính, đúng là có khả năng như Ngưu Hữu Đức nói. Cuối cùng dừng bước lấy ra tinh linh, sững sờ nhìn đăm đăm tinh linh kia thật lâu, đây chính là tinh linh hắn dùng liên hệ với phụ thân Hạ Hầu Thác, đã rất lâu chưa từng dùng qua.

Quấn quýt một hồi thật lâu, Tào Mãn cuối cùng làm phép với tinh linh kia, nhưng đối diện tịnh không cό gì đáp lại.

Cứ thể, hắn không ngừng làm phép, vội vàng tưởng muốn được đền đáp lại.

Khi cuối cùng tinh linh trên tay truyền đến đáp lai Hạ Hầu Thác trả lời một câu: Lão tam, ngươi biết rồi?

Tào Mãn lập tức bị ngư lôi oanh đỉnh, sắc mặt trắng bệch, phụ thân thật sự còn sống!

Tào Mãn miệng đầy đắng chát, trả lời nói: Phụ thân, ngươi giấu ta thật khổ!

Hạ Hầu Thác: Ngươi làm sao biết? Vệ khu tịnh không có nói cho ngươi.

Tào Mãn: Mới từ chỗ Ngưu Hữu Đức biết được.

Hạ Hầu Thác: Làm sao hắn biết?

Tào Mãn: Con trai không biết, vừa mới tra hỏi Vệ khu hạ lạc, con trai tạo chút áp lực, hắn mới tức, nói cho con trai biết phụ thân vẫn còn khoẻ mạnh.

Hạ Hầu Thác: Vệ khu mang đồ vật tới chỗ ta: ta tự có tính toán.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc