PHI THIÊN

Hồng Miên, Lục Liễu ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đã chung sống với nhau bao nhiêu năm qua, hiểu nhau rất rõ ràng. Sơn chủ là loại người vì ân oán cá nhân mình không để ý đến đại cục của phủ chủ sao, nàng tuyệt không phải là người mượn chuyện công báo thù riêng, muốn giả bộ cũng không giống!

- Sơn chủ, không phải là ngài...

Lục Liễu vốn định thử hỏi một câu, sơn chủ không phải là ngài thích Miêu động chủ chứ?

Ai ngờ Hồng Miên hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, đã sống chung với nhau lâu, hiểu biết lẫn nhau vô cùng quen thuộc, nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của Lục Liễu cũng biết là nàng muốn nói gì, lập tức ngăn cản.

Thật ra thì trong lòng nàng cũng có mối nghi ngờ này, tình hình lần trước sơn chủ thất thố bởi vì Miêu động chủ cũng hết sức không bình thường, nữ nhân luôn hiểu rất rõ lòng dạ nữ nhân.

Bất quá có mấy lời khó mà nói ra, nếu như sơn chủ thật sự là đã động lòng, vậy càng không thể nói toạc ra như vậy được.

Đã nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua sơn chủ thích người nào, thậm chí ngay cả phủ chủ cũng cảm thấy có chút không bình thường, thường hay quan tâm về vấn đề này, bọn họ không biết Dương Khánh cũng muốn làm tròn trách nhiệm của một vị phụ thân. Hôm nay sơn chủ thật vất vả mới động lòng chuyện này, nếu như bây giờ nói ra ngay mặt, sơn chủ sẽ tự ái không chịu nổi. Cũng giống như một đốm lửa lập lòe leo lét, chỉ cần một hơi thở mạnh cũng có thể thổi tắt.

Huống chi bây giờ còn chưa thể hoàn toàn chắc chắn, sơn chủ và Miêu động chủ quả thật là một đôi oan gia, gặp mặt cũng chưa có lần nào xử sự bình thường.

Nghe sau lưng lời còn chưa dứt, Tần Vi Vi hỏi:

- Không phải là cái gì?

Lục Liễu lặng lẽ le lưỡi một cái, cũng hiểu ý của tỷ tỷ.

Hồng Miên vội vàng nói tiếp:

- Ý của Lục Liễu là lần trước lúc Miêu động chủ nhắc tới chuyện này, không phải là sơn chủ ngài đã từ chối sao?

Ánh mắt Tần Vi Vi lấp loáng một hồi, rất nhanh lại trở nên trấn định nói:

- Ngay trước mặt của hắn, làm sao ta có thể đáp ứng. Các ngươi cảm thấy thân phận của ta thích hợp sao? Cho nên mới muốn cho ngươi tiết lộ mà không lộ dấu vết, chẳng lẽ vẫn chưa rõ sao?

Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau, đều nhất tề vâng dạ:

- Đã hiểu.

-----------

Thật ra thì không cần các nàng nhắc nhở, động chủ Đông Lai động cũng đang mưu đồ chuyện này.

Miêu đại động chủ không chờ nổi, đang chuẩn bị phái người đi tới từng chỗ một trên địa bàn Hùng Khiếu tìm hiểu, ai ngờ đột nhiên xuất hiện lời đồn đãi nhân mã của Nam Tuyên phủ cùng Thường Bình phủ đang được điều động trên quy mô lớn, phân chia lại địa bàn.

Không có biện pháp, Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là chờ thêm một thời gian nữa, chờ sau khi phân chia địa bàn xong sẽ động thủ.

Lúc nghe được Dương Khánh thân kiêm hai phủ phân chia địa bàn lần nữa, Miêu Nghị còn có chút mong đợi, suy đoán Tần Vi Vi thân là nghĩa nữ Dương Khánh sẽ không thiệt thòi. Nói không chừng mình có thể ăn theo nàng chiếm chút tiện nghi, bằng vào nhân mã của mình chiếm hai động phủ hẳn là không thành vấn đề.

Ai ngờ các sơn chủ khác đều khuếch trương địa bàn, duy chỉ có Tần Vi Vi thật sự là xui xẻo không có được lợi ích gì, liên đới Miêu đại động chủ cũng không chiếm được tiện nghi.

- Coi như là ta bị sơn chủ Đại nhân chúng ta làm cho liên lụy...

Đông Lai động, động chủ Đại nhân trong lều gỗ đơn giản, ngay trước mặt đám thủ hạ không hề khách sáo trút lời oán giận lên thượng cấp.

Thật ra thì trong lòng Miêu Nghị cũng rõ ràng, bằng tu vi trước mắt của mình ngồi lên vị trí động chủ đã là đặc biệt, nếu khuếch trương thêm nữa sẽ là quá đáng. Bất quá hắn chỉ ôm một chút hy vọng, kết quả hy vọng tan biến, ít nhiều gì cũng có khó chịu.

Lúc khó chịu người ta hay tìm đối tượng phát tiết, đương nhiên tiện nhân Tần Vi Vi kia sẽ được hắn chọn đầu tiên.

Hắn cũng không sợ có người tiết lộ ra ngoài, có lẽ đệ tử Lam Ngọc Môn không có hứng thú tố cáo, hắn rất yên tâm Diêm Tu, cho nên mất hứng liền mắng. Ở địa bàn của mình, thích mắng người nào thì mắng người ấy, nơi này chỉ có ta lớn nhất.

Đang lúc này, bên ngoài có một thủ hạ bước nhanh vào, chắp tay bẩm báo:

- Động chủ, Hồng Miên Đại cô cô Trấn Hải sơn tới.

Ặc... Miêu động chủ ngồi trên ghế gỗ giống như Đại vương sơn tặc sửng sốt:

- Vì sao nàng lại tới đây, có mấy người?

- Hai, chỉ mang theo một tên tùy tùng.

Làm gì vậy? Miêu Nghị có chút suy nghĩ không ra, đứng dậy sải bước:

- Ta đi xem thử.

Lúc này Hồng Miên đứng ở bên ngoài đại điện đã trở thành một mảnh phế tích kinh sợ, giật mình nhất dĩ nhiên là mười mấy cỗ thi thể treo trong gió rét thảm không nỡ nhìn kia.

Chuyện này nàng từng nghe nói qua, nhưng không nghĩ tới đã lâu như vậy còn có thể thấy, còn có thể bị dọa cho kinh sợ.

Tiếp theo giật mình là Đông Lai động trở thành một mảnh phế tích, ngay cả một bóng người thi công cũng không thấy, vẫn còn ngổn ngang bừa bãi, hoang tàn như cũ, tuyết phủ dày đặc, không hề có dấu hiệu gì là đang thi công xây dựng lại.

Rốt cục Miêu đại động chủ đang giở trò quỷ gì?

Hồng Miên cau mày, có hơi nghi ngờ Miêu Nghị có phải loại người biến thái hay không.

Không xây lại Đông Lai động thì thôi, cũng không thu mười mấy cỗ thi thể nữ nhân thân không mảnh vải, thật quá ghê tởm, hắn nhìn mỗi ngày không thấy ghê tởm sao?!

- Đại cô cô, vì sao ngài có nhã hứng tới Đông Lai động ta như vậy?

Miêu Nghị từ rất xa đã cười ha hả chắp tay chào hỏi.

Đợi hắn đi tới trước mặt mình, Hồng Miên chỉ chỉ các thi thể, cau mày hỏi:

- Miêu động chủ, đây là ý gì?

- Ha ha, cư an tư nguy! (sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn)

Miêu Nghị nói một câu nhẹ như bay cho qua chuyện, trong mắt lại thoáng qua vẻ lạnh lùng đau đớn, rõ ràng là bị khơi lại vết thương lòng.

Địa bàn bị người ta đập, người bị dâm sát treo ở chỗ này, hắn là động chủ lại không thể báo thù an táng cho các nàng, ngày nào hắn cũng lấy làm xấu hổ nhục nhã.

Hồng Miên cảm thấy cồn cào nôn ruột, lại thầm mắng Miêu Nghị là biến thái, không được, trở về phải nghĩ biện pháp ngăn trở, ngàn vạn lần không thể để cho sơn chủ thích tên biến thái này, nếu không sau này tỷ muội mình cũng phải phục dịch kẻ biến thái như hắn.

- Vậy tại sao ngươi còn chưa xây dựng lại Đông Lai động?

- Trời giá rét đóng băng, không tiện thi công.

Miêu Nghị lại qua loa tắc trách cho qua chuyện.

Hồng Miên không biết nói gì, phát hiện lý do của tên này thật sự là nhiều.

Kết quả Miêu Nghị lại hỏi ngược lại:

- Đại cô cô, không biết vì sao tới nơi này?

Hồng Miên đáp:

- Phụng mệnh tới tra xét tiến triển xây dựng lại Đông Lai động, ai ngờ Miêu động chủ để cho ta xem cảnh tượng này, Hồng Miên thật sự không biết sau khi trở về sẽ bẩm báo với sơn chủ thế nào.

Miêu Nghị thầm mắng trong lòng, cần phải phái thị nữ thiếp thân tới thị sát mình sao? Nhất định là tiện nhân kia lại muốn giở trò gì đối với mình…

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc