Thần tình Hoàng Phủ Đoan Dung cùng Ngọ Ninh đều có phần cổ quái, hầu gia Thiên Đình không ngờ tặng lễ nịnh bợ với đại chưởng qủy Quần Anh hội, làm sao cảm giác có gì đó sai sai?
Hai phu thê tự nhiên cũng biết nguyên do Từ Đường Nhiên bợ đỡ là ở đâu, nhưng mà làm đến rõ ràng như thế liệu có qúa thể hay không?
Hoàng Phủ Quân Nhu như muốn khóc, vội vàng khoát tay chối từ nói:
- Không cần, không cần.
- Hẳn nên mà thôi, hẳn nên mà thôi, cáo từ, không làm phiền nữa, dừng bước dừng bước!
Thấy đối phương không chịu nhận lễ, Từ Đường Nhiên trực tiếp đặt trữ vật trạc trên bàn, đầy mặt tươi cười gật đầu cúi người, cư thế mà đi.
Một nhà ba người đưa mắt nhìn hắn rời đi, Hoàng Phủ Đoan Dung đi tới cạnh bàn, cầm trữ vật trạc vừa nhìn, hoắc một tiếng nói:
- Đứa này ra tay thật là phóng khoáng, xem ra bình thường vét được không ít a!
Lại lắc lư trữ vật trạc với nữ nhi:
- Thật không muốn ư? Không muốn thì để ta giữ cho.
Nàng nào biết lễ vật này là gia gia nàng vừa tặng cho Từ Đường Nhiên, Từ Đường Nhiên chỉ là từ trong đó chọn ra một ít mà thôi.
Thấy mẫu thân cũng trêu chọc chính mình, Hoàng Phủ Quân Nhu ngượng ngùng nói:
- Nương, người đừng thế nữa có được không?
Ngọ Ninh mặt không biểu tình ở bên, không thốt lấy một tiếng, tâm lý rất không thoải mái.
Không lâu sau, Hoàng Phủ Luyện Không bên kia phái người tới, để một nhà ba người đi qua một chuyến, ba người tự nhiên tuân mệnh mà đi.
Địa cung chủ điện, nhìn thấy một nhà ba người đi tới, anh mắt Hoàng Phủ Luyện Không rơi ở trên mặt Ngọ Ninh, trong lòng cảm khái, ngay cả Ảnh vệ đều bị Ngưu Hữu Đức thu phục, cũng khó trách Thanh chủ sẽ bại.
Một nhà ba người hành lễ, Hoàng Phủ Đoan Dung cung kính hỏi:
- Gia gia, không biết có chuyện gì phân phó?
Nàng chú ý thần thái ba cha con phía đối diện một lúc, thấy Hoàng Phủ Luyện Không một mặt cười mỉm, con Hoàng Phú Trác và Hoàng Phủ Cao đều cười có phần gượng gạo, rõ ràng là cố nặn ra ý cười.
Hoàng Phủ Luyện Không chắp tay đi tới, trực tiếp đi tới trước mặt Hoàng Phủ Quân Nhu, coi chừng đánh giá trên dưới một lúc, cảm thán nói:
- Nháy mắt đã đi qua nhiều năm như vậy, nha đầu Nhu Nhu này thật đã lớn rồi, có thể độc đương một mặt, bình thường có hay liên hệ với Ngưu Hữu Đức không?
Ngay mặt hỏi đến Ngưu Hữu Đức, Hoàng Phủ Quân Nhu hơi lúng túng, nói thật, quan hệ giữa nàng cùng Ngưu Hữu Đức không phải chuyện vẻ vang gì, ở phương diện này nàng một mực có hơi chột dạ. Kỳ thực nàng cũng biết mình và Ngưu Hữu Đức lén la lén lút là không đúng, nhưng cảm tình mà, cho dù tự mình biết là sai song đôi lúc vẫn khó mà kìm được.
Biết nữ nhi lúng túng, Hoàng Phủ Đoan Dung ở một bên đỡ lời, nói lảng sang chuyện khác:
- Độc đương một mặt thì còn non một chút, đều nhờ gia gia cùng các thúc phụ một mực giúp đỡ.
Hoàng Phủ Luyện Không ha ha cười một tiếng:
- Lời khách sáo không cần nói làm gì, người một nhà cũng không cần vòng vo, vừa rồi ta cùng hai vị thúc phụ của ngươi mới thương lượng qua, ta chuẩn bị nhường ra vị trí gia chủ, muốn nhường cho Nhu Nhu tới tiếp quản.
Ngọ Ninh đột nhiên ngẩng đầu.
- Hoàng Phủ Quân Nhu chợt ngẩng đầu, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Hoàng Phủ Đoan Dung “A” một tiếng thất thanh, mặt đầy vẻ khó mà tin tưởng, trước không nói lão gia tử thoái vị thì mặt dưới còn có hai nhi tử cùng một đống tôn tử để tuyển chọn, vị trí gia chủ của một gia tộc lớn làm sao có thể để một tên ngoại tôn nữ đời thứ tư tới tiếp quan, nếu Ngọ Ninh không phải là ở rễ, Hoàng Phủ Quân Nhu căn bản đã mang họ khác, bất luận từ điểm nào mà nói đều không khả năng tiếp chưởng vị trí gia chủ, ngay cả chính nàng đều cảm thấy làm như vậy có phần quá phận.
Nàng vội vàng lắc đầu nói:
- Gia gia, Nhu Nhu còn trẻ, gánh không được trọng nhiệm như thế đâu.
Hoàng Phủ Luyện Không cũng không nói nhảm, quay đầu nhìn hai người con trai, hỏi:
- Ý kiến các ngươi thế nào?
Hai người nhìn nhau, đi tới, đồng thời tỏ rõ thái độ nói: - Chúng ta toàn lực ủng hộ Nhu Nhu. Hoàng Phủ Luyện Không “ừ” một tiếng:
- Các ngươi đều nghe được, lão phu cũng có ý như vậy, tuổi trẻ hay không tuổi trẻ không quan trọng, ai mà chẳng từ tuổi trẻ đi qua, chỉ cần mọi người ủng hộ là được, nếu ai không phục, cứ việc nói với ta!
Hoàng Phủ Quân Nhu hơi hoảng, nói:
- Thái gia gia, ta năng lực có hạn, thật...
Hoàng Phủ Luyện Không giơ tay ngăn lại:
Thời gian trôi kinh quá