PHI THIÊN

Ai ngờ một cỗ khí âm sát từ trong tay Miêu Nghị quét ngang ra một vòng, cả đám người thân đầy sương trắng cứng đờ tại chỗ.

Vừa thu Huyền Âm Bảo Kính lại, Nghịch Lân thương xuất hiện nơi tay, quét qua trong điện như cuồng phong.

Thanh âm sàn sạt của Nghịch Lân thương kéo lê dưới đất vang lên, chỉ thấy Miêu Nghị một tay ôm người, một tay kéo thương dưới đất.

Trong điện vang lên thanh âm thật thấp của Miêu Nghị:

- Chúng ta đi!

Dường như hắn đang nói chuyện với người nào, nhưng trên thực tế trong điện trừ hắn ra đã không có một người nào sống. Bọn Thường Chi Cửu ngã trái ngã phải dưới đất, đầu đã vỡ toang, từ đầu đến cuối không hề có chút phản kháng, ngay cả chạy trốn cũng không có, đều bị Huyền Âm Bảo Kính dọa sợ, cộng thêm uy danh Miêu Nghị từ Tinh Tú Hải trở về.

Bên ngoài mây đen giăng đầy, mưa gió tầm tã, ngoài điện trên bậc thềm, Miêu Nghị ôm thi thể Thích Tú Hồng, thương nơi tay chống đất, tựa hồ muốn cho người chết trong ngực chứng kiến.

Phía sau núi đột nhiên vang lên thanh âm của Tư Không Vô Úy quát chói tai:

- Không chừa một người sống, kẻ nào trái lệnh, đây chính là kết quả, chém!

Ngay sau đó vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Thanh âm của Tư Không Vô Úy lại vang lên:

- Tất cả nghe cho kỹ, người nào cướp được thứ gì chính là của người đó!

Không bao lâu sau, tiếng đánh nhau trong mưa gió biến mất, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy chạy tới, dừng lại bên ngoài đại điện.

Một đám nhân mã hoặc sắc mặt trắng bệch, hoặc bị thương, tất cả kính sợ nhìn người trên bậc thềm, không biết trong tay Miêu Nghị ôm ai.

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy giục vật cỡi nhảy lên bậc cấp, Triệu Phi hờ hững nói:

- Đám người này cũng chỉ có thể trốn ở chỗ này tác oai tác quái, ta chỉ cần tùy tiện điều tới nhân mã một sơn dưới quyền lúc trước là có thể quét ngang toàn bộ Bình Dương phủ!

- Người đáng chết, đồ vô tội, không thể lãng phí!

Tư Không Vô Úy lại chạy vào điện lục soát vơ vét một trận, lúc trở ra lấy một cục Xích Diễm Chi quẹt vào cán trường phủ bùng lên ngọn lửa, sau đó ném vào đại điện…

-----------

Nhưng trên thực tế chiến cuộc những địa phương khác cũng không dễ dàng như Triệu Phi nói, cũng không xuất hiện tình huống nhân mã một sơn là có thể quét ngang toàn bộ Bình Dương phủ.

Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ, nhân mã ba phủ tụ tập lại vừa tiếp xúc với pháp chỉ có thể nói khiếp sợ không thôi, lại muốn khai chiến! Đây quả thật là nói đùa, nhân mã ba phủ có mặt tại trường bắt đầu từ khi bước vào giới tu hành, chưa từng thấy qua khai chiến là cái quái gì!

Không đề cập tới hai phủ khác, chỉ riêng Thủy Vân phủ, hai vị Hành Tẩu, sáu vị Chấp Sự, mười vị phủ chủ cùng nhau khuyên giải, đều nói không làm như vậy được!

Thiên nhi lập tức lấy ra pháp chỉ Miêu Nghị chuẩn bị trước tuyên đọc, Miêu Nghị nói rất rõ ràng cho mọi người biết, lúc bọn họ nghe được pháp chỉ này, đầu của phủ chủ Bình Dương phủ đã rơi xuống đất, lệnh cho Trần Phi, hai vị Hành Tẩu, sáu vị Chấp Sự mỗi người nhận chức giám quân dẫn theo một lộ. Thiên nhi cùng Tuyết nhi cũng nhận chức giám quân dẫn theo một lộ, nếu người nào kháng chỉ không tuân, động chủ không tuân chém động chủ, sơn chủ không tuân chém sơn chủ, giám quân không tuân chém giám quân, nhất luật lấy tội kháng chỉ giết không tha!

- Người xuất chiến có công, không những trọng thưởng, vị trí động chủ, sơn chủ, ai có tài sẽ được! Đạp bằng Bình Dương phủ! Không chừa một người sống!

Pháp chỉ vừa ra, mọi người sợ hãi, lại cũng bất đắc dĩ, bất quá chờ Thiên nhi, Tuyết nhi phân phối nhân mã mà Miêu Nghị đã an bài trước đó đến tay các giám quân và sơn chủ, mọi người lại thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là ba phủ liên thủ ba đánh một, dường như cũng không có nguy hiểm gì!

Mười sơn nhân mã lập tức chia ra bốn lộ ba ba ba một, lộ lẻ kia sẽ liên thủ với nhân mã hai sơn của Vân Tang phủ.

Vì giữ được vị trí của mình, mới đầu mọi người cũng coi là ra sức mười phần, chạy hết sức, dù sao có chuyện gì cũng đã có người gánh vác.

Thế nhưng công kích vừa triển khai, ngay cả Thiên nhi cùng Tuyết nhi cũng phát hiện không đơn giản là một lần.

Nhân mã của hai nàng giám quân, kể cả hai đội nhân mã hai vị Chấp Sự giám quân, cũng chính là nhân mã ba sơn cùng chung tấn công nhân mã một sơn Hồi Nhạn sơn. Vì chặt đứt liên lạc giữa các động phía dưới với Hồi Nhạn sơn, hai nàng đích thân dẫn nhân mã một sơn hỏa tốc cắm thẳng vào bản bộ Hồi Nhạn sơn.

Bản bộ Hồi Nhạn sơn cũng không có bao nhiêu người, theo lý thuyết hai nàng dẫn dắt nhân mã Hồng Động sơn là có thể dễ dàng đánh hạ. Thế nhưng ai ngờ sơn chủ Hồng Động sơn Trình Hải Lượng ỷ vào người đông thế mạnh, muốn chơi cường công thế như chẻ tre.

Kết quả bị hai nàng ngăn lại, cho dù là hai nàng không có kinh nghiệm trận mạc gì cũng phát hiện những người này không hề biết đánh trận. Nhiều người như vậy lấy nhiều đánh ít không chịu vây công, ngược lại cường công là đạo lý gì, chẳng phải là sẽ để mặc cho một phần chạy trốn, làm sao có thể làm được chuyện không chừa một người sống.

Ở trước mặt hai vị cô cô, Trình Hải Lượng hết sức khách sáo, không thể không sửa đổi kế hoạch tấn công, nhanh chóng chỉ huy nhân mã đổi thành vây công.

Vừa bắt đầu tấn công, nhân mã bản bộ Hồi Nhạn sơn bị dọa sợ đến hồn phi phách tán cơ hồ không chịu nổi một đòn. Nhưng cũng chính bởi vì nguyên nhân vây khốn, thấy đầu hàng cũng không thể tránh được cái chết, ngược lại ép tàn quân Hồi Nhạn sơn chó cùng cắn càn liều mạng.

- Các huynh đệ, đằng nào cũng là một con đường chết, liều mạng với bọn họ!

Sơn chủ Hồi Nhạn sơn rống to một tiếng, dẫn dắt tàn quân điên cuồng phá vòng vây giữa đêm mưa.

Kẻ liều mạng vô cùng đáng sợ, còn lại gần mười người lại mở ra một đường máu từ trong vòng vây hơn trăm người. Trong nháy mắt hơn ba mươi người chết dưới tay bọn họ, nhân mã Hồng Động sơn bị dọa sợ đến chủ động nhường ra một con đường sống.

Thiên nhi, Tuyết nhi xem cuộc chiến lập tức nóng nảy, mặc dù hai nàng chưa từng đánh trận nào, trong lòng cũng khẩn trương, thế nhưng nếu bên mình không hoàn thành nhiệm vụ phủ chủ, thân là thị nữ thiếp thân của phủ chủ, trở về bảo phủ chủ làm sao chịu nổi.

- Giết!

Hai nàng lập tức quát một tiếng, vung thương nhanh chóng xông ra, dựa vào ưu thế vật cỡi Ô Lân Hống nhanh chóng ngăn chận lỗ hổng.

Hai nàng song song nghênh đón gần mười người đối phương lao ra, vừa xảy ra động thủ, hai nàng mới phát hiện không đáng sợ như vậy. Đối phương khó có ai ngăn được thương pháp lợi hại của mình, cộng thêm một thân chiến giáp nhị phẩm tương trợ, còn có uy lực Ô Lân Hống cắn xé, hai người liên thủ vừa đối mặt đã chém sơn chủ Hồi Nhạn sơn rơi xuống vật cỡi.

Hai nàng như mũi thuyền rẽ sóng, cơ hồ không ai có thể là địch thủ một hiệp của hai nàng liên thủ, hơn mười người xông ra bị hai nàng dễ dàng giết chết tám chín người.

Thấy hai vị cô cô thần dũng như vậy, nhân mã Thủy Vân phủ lại nảy lòng tin, một hai người may mắn thoát những người khác cũng không sợ.

---------------

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc