Miêu Nghị nói:
- Dương Khánh lập được công lớn như thế, nếu đã mở miệng, ta cũng không tiện không đáp ứng, Tô Vận trường kỳ ơ bên người ngươi, tình hình thế nào ngươi dễ dàng nắm giữ, tận lượng sáng tạo cơ hội tác hợp cho bọn họ a
- Để ta thử xem!
Vân Tri Thu khẽ gật đầu một cái.
Không lâu sau, thân ảnh Thiên Nhi xuất hiện tại cửa thư phòng, hành lễ nói:
- Nương nương, Minh Châu đã dẫn tới. Vân Tri Thu không nói hai lời, quay đầu liền đi.
Miêu Nghị nghẹn lời không nói, hai người sớm đã ước định qua, chuyện trong nhà toàn do Vân Tri Thu làm chủ.
Thiên Nhi cùng rời đi theo khẽ liếc mắt nhìn lai hé miệng ngấm ngầm nén cười, đừng nhìn vương gia bên ngoài uy phong bát diện, sát phạt quyết đoán, ở trong nhà lại luôn bị Vương Phi nương nương thu thập ngoan như dễ. Chẳng qua trong một trình độ nào đó, nữ nhân càng hiểu rõ nữ nhân hơn nam nhân, Thiên Nhi càng hiểu tâm tư Vân Tri Thu, mới có hành đông cười trộm như vậy.
Trên thực tế, chuyên Vân Tri Thu bắt gian tạo thành anh hương rất lớn trong vương phủ, người trên trên dưới dưới tại Vương phủ xem như đã kiến thức được sự lợi hai của Vương Phi, có nữ nhân nhà vương gia nào dám như thế? Cho dù là vi Vương Phi kia của Nghiêm Thiên Vương gia, dám đối với Quảng Lệnh Công quăng tỏ sắc mặt thử xem, càng đừng nói bắt gian.
Đám tân tiến quý nhân tận mắt nhìn thấy kia, ở sau lưng cái gì cũng mắng, đối với thủ đoạn chiếm hữu nam nhân của Vân Tri Thu tỏ ra khinh thường, hết sức trào phúng, nhưng thật sự lĩnh giáo độ bưu hãn của Vân Tri Thu, tại đại đình quảng chúng dám quậy cho đường đường là vương gia mặt xám mày tro, trong lòng thực sự co chút sợ sệt với Vân Tri Thu.
Trong chính sảnh, Minh Châu một thân tố y không mang theo trang sức nào đứng cúi đầu, mười ngon hai tay đan vao nhau, nội tâm thập phần bất an.
Tình hình đương thời Vân Tri Thu một cước đá văng cửa xông tiến vào phảng phất còn ở ngay trước mắt, mới bập vào chuyện ân ái mà đã gặp phải loại chuyện này, đủ khiến nội tâm Minh Châu lưu lại bóng mờ, đặc biệt là cái tát như trời giáng của Vân Tri Thu trên mặt nàng, trực tiếp đánh cho ngơ ngẩn cả người lại bị Thiên Nhi, Tuyết Nhi trùng trục lôi từ trên sạp xuống, đương thời đúng là kinh hải vô cùng. Mất mặt như thế, nàng đã có tâm tư tự vẫn, nếu không nhờ nha hoàn phát hiện kịp thời gọi thủ vệ giúp đỡ lại bị nha hoàn lấy sinh tư nhà nàng khuyên bảo, sợ là trong vương phủ đã có tang sự.
Hai nha hoàn đứng sau lưng nàng càng là căng thẳng không thôi, tình hình lực sự thể xay ra còn rành rành trong mắt, chỉ bằng hai người các nàng muốn ngăn cũng ngăn không được, còn bị Thiên Nhi, Tuyết Nhi đánh cho một trận. Hiện giờ vị Vương Phi kia lai gọi các nàng tới, không biết lại muốn tính sổ cái gì, chẳng lẽ phải muốn bức tử các nàng mới cam tâm?
Hai nha hoàn vì Minh Châu cảm thấy thật không đáng, nghĩ lại tiểu thư ở trong nhà đó là được vạn ngàn lần sủng ái, cầm kỳ thư họa nữ công gia chánh mọi thứ tinh thông, từ nhỏ tư văn hữu lề, ôn nhu hiền thục, dung mạo càng là thế gian tuyệt sắc, không biết bao nhiêu nam tử khát cầu, ai cũng đều cho rằng tiểu thư tiền đồ vô hạn, tương lai tất có thể gả về nhà người tốt, ai ngờ bây giờ lại rơi đến bước này.
Trong lòng ba người đầy hoảng sợ cùng bi ai, tựa như thịt cá trên thớt gỗ ở chỗ này chỉ có mặc cho số phân bị người xâu xé, Vương Phi đánh các nàng, thủ vệ cũng sẽ không quản, các nàng nếu dám phản kháng Vương Phi, đám thủ vệ kia tuyệt đối sẽ không khách khí vơi các nàng.
Tiếng ngọc bội leng keng vang lên, Vân Tri Thu từ phía hậu đường chầm chậm đi ra, ba người vội vang hành lễ:
- Bái kiến Vương phi nương nương!
Vân Tri Thu xem xét ba người một cái, ánh mắt rơi đến trên người Minh Châu đang trong bộ dạng đầu tóc quần áo đơn giản cúi đầu. Sau khi xảy ra chuyện nàng liền trọng điểm quan chú tin tức liên quan đến người này do phía Diêm Tu cung cấp, chân chính là thanh thanh bạch bạch, về nhân phẩm Diêm Tu không tiện đánh giá nhiều, nhưng chuyên nay là do Vân Tri Thu dặn dò Diêm Tu đi làm khi còn ở trong tiểu thế giới, Diêm Tu đánh dấu Minh Châu là “Nhất phẩm”, trong hơn một ngàn người số được đánh dấu “Nhất phẩm” chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cái này đủ để nói rõ vấn đề.
Từ một góc độ khác mà nói, nàng chuẩn bị chốc nữa truy hỏi Dương Triệu Thanh, không cần nói nhiều. Dương Triệu Thanh vừa khéo an bài nữ nhân này khẳng định không phải vô duyên vô cớ, trước khi xảy ra chuyện khẳng định trải qua chân tuyển, còn thật là có lòng.
- Nghe nói ngươi muốn tự sát? Vân Tri Thu nhìn Minh Châu, nhàn nhạt hỏi.
Minh Châu quỳ gục dưới đất nước mắt ưa ra, lắc đầu nói:
- Tiện thiếp sai rồi, cầu nương nương khai ân! Hai nha hoàn cùng theo quỷ gục dưới đất, sợ hãi đến run lẩy bẩy.
- Ai!
Vân Tri Thu thở dài một tiếng, cúi người tự tay nâng nang lên, giúp nàng lau nước mắt, nói:
- Muội tử, có chút sự tình không phải như ngươi nghỉ, cũng không phải như ngươi thấy. Vương gia là người làm đại sự, có chút sự tình không phải đơn gian như ngươi tưởng tượng, lúc đó ta làm như vậy cũng là để cho người khác xem. Còn tại sao phải làm cho người khác xem, ngươi không cần nghĩ nhiều, cũng không cần hỏi, càng không được nói với ai. Ta hôm nay gọi ngươi đến đây, chỉ là vì khiến cho ngươi vững tâm lý, đường sau này còn dài, đừng
Thời gian trôi kinh quá