QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Hiện tại các người lại muốn ta quyết đoán, với tình hình trước mắt sớm đã thoát khỏi tầm tay của ta. Bây giờ còn có thể quyết đoán cái gì, có thể quyết định cái gì?

- Dường như bệ hạ có tâm sự rất nặng nề a?

Vừa mới từ bên ngoài trở về, tận mắt thấy Quân Khương Lâm đại sát tứ phương, Văn tiên sinh thản nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa nhìn hoàng đế mỉm cười, nói:

- Có phải là vì tiểu tử Quân Khương Lâm kia?

- Đúng vậy.

Hoàng đế nặng nề thở dài, chậm rãi bước tới bên song cửa, nhìn ánh tà dương bên ngoài, rất lâu không động.

- Thực ra bệ hạ cũng không cần phải lo âu như vậy. Lâu dài mà nói, chuyện này vị tất không phải là một chuyện tốt.

Văn tiên sinh trầm mặc một hồi, mặt giãn ra nói:

- Trước mắt tuy rằng thế lực Quân gia cường đại, có thể nói là quá cường đại, đã vượt quá giới hạn, theo điều này mà nói thì ngược lại đối với hoàng thất lại không có gì uy hiếp.

- Vượt quá giới hạn? Ngược lại không có gì uy hiếp?

Hoàng đế bệ hạ nhíu mày:

- Đây là ý gì?

- Không sai, nếu Quân gia dần dần phát triển từng bước một, trở nên thâm căn cố đế như Mộ Dung thế gia bây giờ. Sau đó lại đoạt lấy quyền thế khuynh quốc, đích xác có thể tạo phản, cho dù là thay đổi cả triều đại cũng không phải việc khó. Nhưng thế lực của Quân gia tăng lên với tốc độ quá nhanh; cơ hồ trong vòng ba bốn tháng vừa rồi từ một cái gia tộc nhỏ bé, một quý tộc thế tục trở thành đỉnh cấp siêu cấp thế gia đương thời, nông nổi bực này, ha ha, bệ hạ cũng biết từ xưa đến nay, siêu cấp thế gia có địa vị như thế nào rồi?

Văn tiên sinh thản nhiên cười, nói:

- Mà cái dạng siêu cấp thế gia này đều có điểm cực kỳ đặc thù, đối với chúng cái gọi là vương quyền, ngôi vị hoàng đế thực ra không có hứng thú. Tin rằng sau khi Quân gia yên ổn một thời gian, sau đó sẽ dần thờ ơ với triều chính!

Ẩn mình mà xem tang thương biến hóa, lãnh đạm chứng kiến phong vân biến chuyển. Đây là quy luật từ xưa đến nay, tất cả siêu cấp thế gia đều như vậy. Không hề có ngoại lệ.

- Bởi vì cái mà siêu cấp thế gia theo đuổi không phải là một đời phong quang sáng lạn, mà là thiên thu vạn đại vĩnh viễn trường tồn! Ngạo tiếu phong vân khởi, khoái chưởng đảo càn khôn! (cười nhạo thế sự, thích thì ra tay làm loạn)

- Cho nên, bệ hạ chỉ cần tạm thời nhẫn nại, chờ siêu cấp thế gia mới nổi này dốc hết uy phong, khoe khoang thế tục. Tự nhiên bọn chúng sẽ trở lại vị trí của mình. Mà hiện tại trong Thiên Hương quốc mọc lên một cái siêu cấp thế gia, đối với các nước xung quanh chính là một sự kinh sợ to lớn! Lúc này, việc Quân Khương Lâm gian dâm với chị dâu sở dĩ gây ra tai tiếng lớn như vậy ngoại trừ việc Quân gia trước đây kháng địch bên ngoài, còn bởi vì các quốc gia cảm nhận được sự uy hiếp này, cho nên mới phải mượn cơ hội này mà làm ầm ĩ lên. Dù không diệt trừ đươc Quân gia, cũng có thể làm cho hoàng thất Thiên Hương cùng Quân gia trở mặt.

Hắn khẽ cười cười nói tiếp:

- Nếu không một hành vi cá nhân thế này, ngay cả cái loại bại hoại gian dâm chị dâu này sao có thể tạo ra chuyện tình lớn như vậy. Tiểu tử Quân Khương Lâm đó thanh danh trước đây chẳng lẽ rất tốt sao? Bệ hạ luôn luôn sáng suốt, tại sao lần này không nhìn ra chỗ sơ hở, bệ hạ nhất định có thể bình ổn việc này. Đó là vì Quân Khương Lâm có thể kiêu ngạo bất tuân, không tiếp nhận ân tình của bệ hạ, nhưng Quân Chiến Thiên lão nhi còn có Quân Vô Ý nhất định sẽ thừa nhận tâm ý của bệ hạ.

- Lời ngươi nói sao ta lại không biết.

Hoàng đế bệ hạ đứng chắp tay, sắc mặt buồn tẻ nói:

- Nhưng vấn đề không phải chuyện này, vấn đề lớn nhất chính là Huyết Kiếm đường a.

- Huyết Kiếm đường? Ta nhớ lần trước bệ hạ đã nói qua, Huyết Kiếm đường này chính là một trong những tổ chức bí mật trung thành của bệ hạ. Chuyện trước kia cùng với lời khai của Tiêu Bố Vũ, Văn mỗ đại khái cũng đoán được chân tướng sự tình, đó chính là chuyện huynh đệ Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng mất mạng. Bất quá Quân gia hiện tại cũng không có bằng chứng rõ ràng. Mà trước mắt Quân gia vẫn do Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý định đoạt, nhưng hai người bọn họ đối với quốc đô Thiên Hương có rất nhiều tình cảm cùng quyết luyến.

Văn tiên sinh cười nói tiếp:

- Bệ hạ, tình cảm quê hương khó mà dứt bỏ! Quân Khương Lâm có thể không cần nhưng Quân Chiến Thiên không thể không quan tâm. Cho nên, việc này còn có cách giải quyết.

- Còn có cách giải quyết?

Ánh mắt hoàng đế sáng lên.

- Không sai, dù sao sự tình năm đó cũng đã qua lâu như vậy, tuy rằng bệ hạ chưa từng để lộ điều gì, nhưng phụ tử Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý khôn khéo như vậy sao có thể không hoài nghi? Phải biết rằng cứ coi như Huyết Kiếm đường kia cường thịnh trở lại, nói cho cùng cũng chỉ là một tổ chức sát thủ, sao có thể sánh với quân đội? Nhưng phụ tử Quân Chiến Thiên hoài nghi mười năm, lại thủy chung không có động tĩnh, thậm chí không có trả thù, bệ hạ có biết vì sao không?

- Vì sao?

- Ta nghĩ Quân gia thật ra không phải là không nghi ngờ bệ hạ! Mà là bởi vì, một nhà bọn họ vô luận là còn sống hay đã chết đều cống hiến rất nhiều cho Thiên Hương, làm rất nhiều việc cho Thiên Hương, đó chính là nguyên nhân!

Văn tiên sinh tiếp tục nói:

- Mấy chục năm qua Quân gia luôn là trụ cột vững vàng của Thiên Hương! Chẳng khác gì cứu vớt ngày tàn, là công thần lớn nhất xây dựng Thiên Hương, phương viên mấy vạn dặm trước mắt của Thiên Hương đế quốc, dân chúng hơn trăm triệu người, hết thảy hòa bình yên vui, tất cả đều có mồ hôi nước mắt của Quân gia, chính là dùng tất cả tâm huyết của mấy đời Quân gia mới tạo nên cục diện như vậy.

Văn tiên sinh bật cười lớn:

- Bệ hạ, đặt mình vào hoàn cảnh ấy, nếu ngài vì quốc gia này làm nhiều việc như vậy, trả giá tâm huyết, tính mạng của hai đời con cháu, ngài có nhẫn tâm tự tay hủy đi tất cả không? Hủy đi tất cả thành quả? Hủy diệt hàng tỉ dân chúng bình an hoan lạc…?

- Không sai! Quân gia tự xưng là nhân nghĩa, nhất định sẽ không làm như vậy.

Hoàng đế bệ hạ ánh mắt phát ra một trận tinh quang, thoáng chốc cảm thấy trong lòng vui vẻ, hưng phấn đi tới đi lui, trên mặt một lần nữa hiện lên vẻ rạng rỡ.

- Bất quá, việc này bệ hạ cũng nên cho Quân gia một cái công đạo, ta tặng bệ hạ một chữ.

Văn tiên sinh cười thần bí, bàn tay chém xuống, nói:

- Bỏ!

- Bỏ?

Hoàng đế bệ hạ thân mình chấn động, sắc mặt vui mừng còn chưa kịp tan liền mờ mịt hỏi:

- Bỏ?

Trong lòng lập tức cảm thấy chua sót. Đây chính là một lực lượng tinh nhuệ nhất của mình, bao nhiêu năm qua vì mình đã lập vô số công lao hãn mã! Vì ngôi hoàng đế của mình những người đó đã bất chấp tất cả. Diệt Dạ gia, rung chuyển Quân gia… không thể nghi ngờ công lao to lớn của những người này. Hơn nữa còn là thủ hạ đối với mình một lòng trung thành!

Thật sự phải vứt bỏ sao?

- Đúng vậy, bỏ! Nhất định phải bỏ, không thể không bỏ!

Văn tiên sinh không chút do dự nói:

- Nếu không bỏ Huyết Kiếm đường, nhất định phải đối đầu với Quân gia. Nhưng hiện tại, có thể chính diện đối đầu với Quân gia sao, dám trực tiếp đối đầu sao? Một khi tình hình chuyển biến xấu, ngôi vị hoàng đế có thể giữ được không, tiếp đến là sinh mệnh của bệ hạ, an nguy của hoàng thất.

Khuôn mặt của hoàng đế bệ hạ trở nên âm trầm, thân hình lung lay hai cái.

- Vứt bỏ Huyết Kiếm đường, không phải vì Quân Chiến Thiên, cũng không phải vì Quân Vô Ý mà là vì Quân Khương Lâm.

Văn tiên sinh thở dài một tiếng nói:

- Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý đã nỗ lực cả đời vì Thiên Hương Quốc, tình cảm đối với Thiên Hương là không thể nghi ngờ! Theo góc độ nhân tính mà nói hai người này quyết không làm phản! Ngay cả khi họ biết rõ chuyện của đám người Quân Vô Hối là do bệ hạ xắp đặt cũng sẽ không quá kích động. Bởi vì, tâm huyết của Quân gia, cả đời Quân Chiến Thiên, nửa cuộc đời của Quân Vô Ý đều cống hiến cho Thiên Hương đế quốc. Ngay cả là Quân Vô Mộng, Quân Vô Hối cùng hai đứa con cũng vì Thiên Hương mà chết!

- Thiên Hương đế quốc chính là trụ cột tinh thần của Quân gia, là tâm huyết cả đời phấn đấu, cũng là niềm an ủi lớn nhất!

- Tin rằng cho dù Quân Chiến Thiên biết chuyện, chân chính có được chứng cớ rõ ràng. Bệ hạ cũng chỉ cần đại tứ phong thưởng, sau đó nói lời xin lỗi, lại thề độc vĩnh viễn không tái phạm vân vân… tin rằng bọn họ cũng sẽ nể mặt bệ hạ mà tiếp nhận. Đấy cũng không phải vì quan tước mà là vì quốc gia, vì lê dân trăm họ. Bệ hạ, ta tuyệt đối không nhìn lầm, Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý chính là loại hán tử vì nước vì dân, là những nam tử chân chính. Cho nên hai người bọn họ, người có thể không cần lo lắng!

- Nhưng Quân Khương Lâm thì khác, hoàn toàn khác! Nói đến người này lại nhớ đến phụ thân của hắn Quân Vô Hối trước khi lãnh binh cũng là kẻ đại trí nhưng luôn giả vờ ngu ngốc, chẳng bao giờ hiển lộ tài năng của mình, đến hôm nay Quân Khương Lâm chẳng phải cũng giống như vậy sao. Nửa năm trước đột nhiên quật khởi, từ một tên quần là áo lụa này biến thành cơn cuồng phong từ Thiên Hương quét thẳng tới Thiên Nam. Khi hắn còn ở Thiên Hương còn có thể ngăn chặn được, nhưng lần này từ Thiên Nam trở về đã đủ lông đủ cánh. Chim ưng non giương cánh, tuy rằng yếu ớt nhưng thân đã ở chín tầng mây xanh nhìn xuống thiên hạ! Thiên hạ anh hùng nào dám cản!

- Còn nữa, kẻ này tâm tính hiểm độc, từ trước tới nay có thù tất báo, là người tâm ngoan thủ lạt. Làm việc kiên nhẫn quả quyết, sát phạt quyết đoán không hề do dự, thật không thể khinh thường! Hơn nữa hắn lại có chỗ dựa to lớn, căn bản không có gì phải kiêng nể, chuyện gì cũng làm theo ý mình, coi thường chúng sinh. Nhìn cách hắn vào thành hôm nay có thể thấy được, mạng người trong thế gian vô luận là ai hắn đều không đặt vào mắt. Hắn căn bản không quân tâm đến mạng người, cũng không cảm thấy tội nghiệt gì. Người như vậy, mới là đáng sợ nhất! Bệ hạ có thể không sợ Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý có được chứng cớ của chuyện năm đó. Nhưng nếu để Quân Khương Lâm nắm được một chút chứng cớ thì mọi sự hỏng hết!

- Chẳng lẽ ngoài cách vứt bỏ ra thì không có biện pháp nào khác sao? Việc này thật là…

Hoàng đế bệ hạ sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt, tựa hồ đã hạ quyết tâm.

- Đây là biện pháp ổn thỏa nhất, cũng là biện pháp an toàn nhất để đối phó với người như Quân Khương Lâm!

Không, phải nói là để phòng bị người như Quân Khương Lâm. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là không để hắn nắm được một chút sơ hở gì, nửa điểm đều không được! Bệ hạ, người phải biết rằng Quân Khương Lâm cùng phụ tử Quân Chiến Thiên có chỗ bất đồng rất lớn, hắn đối với toàn bộ Thiên Hương đều không có bất kỳ tình cảm nào đáng nói. Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây mà nói, Quân Khương Lâm hắn…

Văn tiên sinh trong mắt lộ ra một tia kỳ quái, lại như là sợ hãi!

- Hắn cái gì?

Hoàng đế bệ hạ hỏi.

- Hắn vạn lần coi thường chúng sinh, thậm chí không xem người khác là người! Hắn chính là một kẻ thuần túy lãnh huyết! Coi chuyện giết người là đương nhiên, hành hạ người khác là chuyện rất tự nhiên! Ta cẩn thận quan sát, khi làm những việc đó ánh mắt hắn không hề thay đổi dù chỉ một chút! Phải biết rằng dù là giết gà giết chó, trong ánh mắt ít nhiều cũng có chút dao động, có chút tàn nhẫn xuất hiện. Nhưng Quân Khương Lâm lại hoàn toàn không có phản ứng này. Dù vẻ mặt hắn có chút kích động nhưng sâu trong đáy mắt lại là một mảnh tĩnh lặng! Giết người đối với hắn mà nói là một việc đương nhiên, giống như là đói bụng muốn ăn cơm vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc