QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Vô Ý mỉm cười, biểu tình trên mặt rất ấm áp, nhưng Quản Đông Lưu trong lòng lại chấn động. 

Quân Vô Ý lời nói tuy rằng ôn hòa, nhưng trong đó ẩn chứa ý áp bức, không cần nói cũng tự thấy rõ ràng. 

Giống như một tòa đại sơn trầm trọng, thản nhiên đặt trên đầu Quản Đông Lưu, nếu mà không ứng phó tốt chuyện này, sẽ ầm ầm áp chế, hoặc là trực tiếp đem mọi người Quản gia ở đây đều cùng ép thành bánh thịt không chừng. 

- Tam thúc xin hãy bớt giận. Để cháu hỏi một câu. 

Quản Thanh Hàn lẳng lặng khom người, đi tới trước mặt Thanh Nguyệt: 

- Thanh Nguyệt, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì? Đang nói chuyện vui vẻ vì sao đệ lại đột nhiên làm càn như thế? Nếu là Khương Lâm ăn nói không đúng, đệ cứ mạnh dạn nói ra, tỷ tỷ sẽ làm chủ cho ngươi! 

Nàng chỉ thấy ba tên thiếu niên này chúi đầu cùng một chỗ, thấp giọng đàm tiếu, mà trên mặt mỗi người đều rất hèn hạ, có thể thấy được là bọn họ đàm luận chuyện chẳng tốt đẹp gì, vì vậy lẳng lặng đi qua một bên ngồi. Nào đoán được trong khoảnh khắc lại đột biến như vậy. 

Chẳng qua, Quản Thanh Nguyệt thủy chung vẫn là thân đệ đệ của mình, nàng cũng tin tưởng rằng đệ đệ luôn luôn nhu thuận như vậy, quyết không thể nào vô cớ sinh sự. Tất nhiên là Quân đại thiếu gia khiêu khích trước, đệ đệ bất đắc dĩ, không thể nhịn được nữa mới làm ra hành động kinh người như vậy. 

- Ta…Ta…Ta… 

Quản Thanh Nguyệt ta ta nửa ngày, lại cũng không nói ra điều gì. 

Vẻ mặt phẫn nộ, còn có quẫn bách. Thật sự là không thể mở miệng, vả lại bất luận Nguyệt Nhi thân phận vốn là gì, nhưng, thân phận bên ngoài của nàng cũng chỉ là một hồng bài cô nương (cô nương cao giá và nổi tiếng nhất) ở Nghê Thường Các tại Linh Vụ Hồ mà thôi. 

Nói cho rõ ràng một chút chính là một con đi3m! Cho dù là thanh quan nhân, bán nghệ không bán thân cũng vậy mà thôi. Đi3m thủy chung vẫn là đi3m. 

Nếu để cho tỷ tỷ luôn luôn thanh liệt và phụ thân biết rằng mình cư nhiên vì một con đi3m mà cùng Quân gia Tam thiếu quyết đấu, không biết có thể sẽ phát điên hay không. 

Vô luận vừa rồi Quân Khương Lâm chửi bới, nói xấu Nguyệt Nhi như thế nào, mọi người nhiều nhất cũng chỉ có thể nói Quân Khương Lâm chẳng biết ý tứ, nhưng cũng quyết không xuất ngôn bảo vệ cho một con đi3m! 

Mà trên thực tế, Quản Thanh Nguyệt tuy rằng sớm ở quê nhà nhận biết Nguyệt Nhi, hơn nữa lại gặp lại ở Thiên Hương thành, kì thực hắn cũng hoàn toàn không rõ ràng lắm vị Nguyệt Nhi cô nương này đến tột cùng có lai lịch như thế nào! 

Nhưng bất kể thế nào, nữ tử này, cũng là người Quản Thanh Nguyệt nhận định là nữ thần trong lòng mình! Điều này, Quản Thanh Nguyệt rất kiên quyết, cho dù bất kể kẻ nào khinh nhờn nữ thần của mình, hắn cũng muốn thề sống chết bảo vệ. 

- Quản nhị công tử, xin nói cho rõ, ta rất muốn biết, ta rốt cuộc đắc tội ngươi ở điểm nào? Nếu quả thực là tiểu đệ đây đắc tội nhị công tử, tiểu đệ nguyện ý bồi tội. Xin nhị công tử cứ việc nói rõ! 

Quân Khương Lâm vẻ mặt buồn bực lại thành khẩn, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. 

- Nói chuyện với đệ đó! 

Quản Thanh Hàn mày liễu nhíu lại, người ta Quân đại thiếu gia quần áo lụa là thái độ có thể nói là rất đứng đắn. 

Lại nhìn đệ đệ mình trong lòng không khỏi có chút bi ai, chẳng lẽ đệ đệ mình ngay cả Quân Khương Lâm hoàn khố như vậy cũng không bằng sao! 

- Việc này hay là để cho ta nói rõ đi. 

Quản Thanh Ba bình tĩnh tiếp nhận câu chuyện, khó xử nhìn đệ đệ. 

Hắn biết, chuyện này đã phát triển tới tình trạng rất nghiêm trọng, nếu mà không giải thích rõ ràng, đối với Quản gia chỉ sợ sẽ là một cái tai nạn thật lớn. 

Vì thế, theo lời kể của Quản Thanh Ba liền đem chuyện Quản Thanh Nguyệt cùng Nguyệt Nhi trình bày vô cùng uyển chuyển. 

Đau khổ, hơn nữa còn là một đôi sinh tử yêu nhau không rời, bởi vì một vài nhân tố không thể kháng cự này nọ làm cho hai người phải xa nhau, sau đó Nguyệt Nhi chẳng biết như thế nào, lưu lạc tới Thiên Hương thành. Là một người…Ách, tạm thời là một cô nương hát rong trong thanh lâu. 

Mà vào lúc này, Quản Thanh Nguyệt lại tới Thiên Hương thành, dưới cơ duyên xảo hợp, hai người gặp nhau, mà càng xảo hợp chính là, Quân Khương Lâm cư nhiên là khách nhân của vị cô nương này… 

Quản Thanh Ba dù nói tương đối hàm súc, hơn nữa còn miêu tả chuyện cũng khiến người khác đồng tình, miêu tả lại cảm tình của hai người cũng đủ cảm động lòng người. Nhưng dù là như thế, Quản Đông Lưu cũng đã bị tức giận rồi. 

Hai mắt hắn từng đợt biến thành màu đen! Cơ hồ sắp ngất. 

Hắn vốn không rõ ràng chuyện này lắm. Nhưng vừa nghe Quản Thanh Ba nói như vậy, liền đoán được ra ngay. 

Nguyên do việc này là hai tên quần áo lụa là, còn là thông gia, trước mặt mọi người vì một con đi3m lại trở mặt động thủ. 

Việc này quả thật đúng là thiên đại chê cười. 

Mọi người tất cả đều oán thầm không thôi, nhìn về phía Quản Thanh Nguyệt, ánh mặt đều cùng mang theo vài phần vẻ khinh thường.

Bình luận

Truyện đang đọc