*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quân đại thiếu nói nhỏ, không chút khách khí lập tức cởi ngay cái nhuyễn giáp ra, sau đó giơ lên, nhặt thanh kiếm dưới đất mà vung lên, vận sức đâm vào nhuyễn giáp này, chỉ cảm thấy mũi kiếm không phát ra được tí lực nào, mềm mại cực kỳ. Nhuyễn giáp này không ngờ có thể dễ dàng hóa giải một kiếm, lại không có nửa điểm tổn hại.
" Không ngờ trên người tên tiểu tử này lại có thứ đồ tốt thế này, nếu không "giúp" hắn dọn dẹp sạch sẽ thì coi sao được!" Quân Khương Lâmvừa nghĩ là ra tay ngay, hắn lại nhào tới chân đấm tay đá túi bụi, chỉ trong chốc lát tên Tiêu Phượng Ngô đã hoàn toàn không nhúc nhích. Tuy nhiên Quân đại thiếu biết rõ, hắn ra tay rất chuẩn, tiểu tử này chỉ choáng váng hôn mê, không thể chết được, chẳng qua tạm thời không thể tỉnh lại mà thôi!
Hàn Yên Mộng muốn tiến lên cứu trợ sư huynh, nhưng tâm hoảng ý loạn, vừa tiến lên đã bị Quân Khương Lâmtát thẳng vào mặt không chút thương hương tiếc ngọc, chỉ biết ngồi xuống ôm mặt mà khóc, nước mắt tuôn rơi như mưa thu.
- Đây là cái gì?
Quân Khương Lâmnhìn Hàn Yên Mộng trừng mắt, muốn làm ác nhân phải có bí quyết, đó chính là đã làm là phải làm tới cùng.
- Tuyết Huyền Tàm Giáp!
Hàn Yên Mộng giơ đôi mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, đột nhiện trong lòng thầm nghĩ: "Tên vô sỉ này, không ngờ da thịt trên người còn muốn nhẵn nhụi trơn láng hơn cả ta! Vừa khỏa thân làm trò hề, lại còn không hề có tí phong độ ra tay đánh nữ hài tử, thật sự là không có thiên lý mà!"
- Tuyết Huyền Tàm Giáp sao, quả nhiên là thứ tốt! Cũng được, cũng được!
Quân Khương Lâmthích thú lật qua lật lại tấm nhuyễn giáp mà xem xét.
Hàn Yên Mộng khẽ bĩu môi, nhưng vừa bĩu môi đã động chỗ đau, nhịn không được nước mắt lại lăn dài.
Tuyết Huyền Tàm Giáp này đương nhiên là một bảo vật ở trên đại lục này, nhưng giai cấp cao cấp trong Phong Tuyết Ngân Thành không phải là hiếm thấy, càng không phải là vật quá quý giá gì. Phong Tuyết Ngân Thành đâu phải chỉ có báu vật tầm thường thế này, mà huyền tàm giáp này cũng chẳng là gì to tát, cao cấp hơn nữa còn có, vật này trước mắt tên nhà quê này khẳng định là một vật chưa bao giờ được thấy, chỉ một kiện Tuyết Huyền Tàm Giáp cũng thấy hiếm lạ như thế, nếu hắn biết nàng có bảo vật trên mình thì...
- Phải chăng trên người ngươi còn có thứ tốt hơn phải không?
Quân Khương Lâmtựa hồ không nhìn nàng ta, nhưng biểu tình trên mặt của tiểu nha đầu làm sao qua được mắt hắn, đúng là lịch duyệt giang hồ của tiểu nha đầu quá non kém đi, lại trộm bĩu môi lúc này. Tuy chỉ là động tác theo bản năng, tuy có chút bí ẩn, nhưng trong mắt Quân đại thiếu làm sao nhìn không ra cho được? Quân Khương Lâmđương nhiên nhận ra đó là sự khinh miệt ngay.
Vừa lên tiếng hỏi, Quân Khương Lâmđã tiến sát tới trước mặt Hàn Yên Mộng.
- Tuyết HuyềnTàm Giáp là quý giá nhất rồi, trên người ta không có gì quý đâu!
Hàn Yên Mộng hoảng sợ he hé mắt mà nhìn khuôn mặt bê bết máu của Quân Khương Lâmcàng ngày càng to trước mắt nàng, bị dọa tới mức xém ngất xỉu. Nàng ta cố lắm mới không nói ra, nếu nói ra, chắc chắn tên nhà quê này nhất định mạnh mẽ mà cướp đoạt kiện đồ vật kia của nàng ngay, mất một Tuyết Huyền Tàm Giáp cũng không sao, nhưng nếu là kiện đồ vật đó mà mất thì...
- Thật không? Hắc hắc hắc...
Quân Khương Lâmliếc từ trên xuống dưới cả người nàng làm Hàn Yên Mộng nổi hết gai ốc toàn thân, kiềm không được giơ hai tay ôm ngực mình.
- Yên tâm đi, ta biết trên người ngươi còn có một kiện cái gì Tuyết Huyền Tàm Giáp kia, nhưng ta là một người có văn hóa, ta đương nhiên không chiếm đoạt đồ của nữ hài tử!
Quân Khương Lâmnhìn nàng mà trong lòng vô cùng khó chịu: "Nếu sau này có thể tiêu diệt thế lực của Tiêu gia tại Phong Tuyết Ngân Thành, sau đó trải qua sóng gió, chuyện của tam thúc và Hàn Yên Dao mà thành, mọi người trở thành người trong nhà, tiểu nha đầu trước mắt này chẳng phải mang danh là trưởng bối của mình hay sao? Chẳng lẽ ta phải kêu là tiểu di, hay tiểu cô cô? Con bà nó là con gấu, thật là không công bằng mà, một kiện Tuyết Huyền Tàm Giáp tốt như thế vậy mà không thể cướp, thật là quá bực mình!"
Quân Khương Lâmgiơ tay ra nhéo mặt hắn thật mạnh như phát tiến sự bất mãn trong lòng, Hàn Yên Mộng thấy thế thì hoảng sợ la to một tiếng, Quân Khương Lâmcười ha ha nghênh ngang mà đi:
- Hàn cô nương, tên tiểu tử này, sau này ngươi cứ gọi hắn là sư tỷ là được, không cần gọi hắn là sư huynh hahahaha...
Tiểu nha đầu Hàn Yên Mộng rốt cuộc thở phào một cái, tên ác nhân bá đạo cuối cùng cũng rời đi, nàng mới cảm thấy tạm yên lòng, nghĩ tới mà sợ, bất giác đưa tay lên vỗ vỗ bộ ngực lép kẹp của mình. Sau khi thở ra một hơi dài, đôi lông mày của nàng đột nhiên nhăn tít lại, bởi vì nàng nhớ tới lời của tên ác nhân kia lúc rời đi:
- Tại sao nhỉ? Đây rõ ràng là Tiêu sư huynh của ta, tại sao hắn lại muốn ta gọi là sư tỷ? Thật là khó hiểu! Người này đúng là người điên mà, nhưng quả là một tên điên tu vi cao cường! Mà tu vi cao thì sao, hắn chắc chắn là một tên không bình thường!
Hàn Yên Mộng mở to đôi mắt tròn xoe, trầm tư một hồi vẫn không có lời giải đáp, sau khi thì thào tự hỏi, cuối cùng đưa ra một cái kết luận: Suy nghĩ của người điên, không thể dùng lý lẽ của người bình thường mà phán đoán! Ta không muốn chấp nhặt cùng người điên!
Gió thu nổi lên khắp nơi, Tiêu Phượng Ngô thương thế không nhẹ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Hàn Yên Mộng căn bản chưa trải qua việc này bao giờ nên hoàn toàn không biết làm sao, cứ ngây người ra mà đứng nửa ngày, trong lòng vẫn cứ lo sợ, đúng lúc này lại xuất hiện một hiện tượng cực kỳ quỷ dị: Sau khi cơn gió thổi qua, cả mảng rừng rậm này từ từ biến thành tro bụi, từ lá cây, đến nhánh cây, rồi đến thân cây, tất cả dường như làm ra từ một mì, cứ theo từng cơn gió thổi qua mà chậm rãi tan biến vào thiên địa một cách âm thầm lặng lẽ!
Hàn Yên Mộng khiếp sợ tới mồm há to hết cỡ, mở to cả nửa ngày thì tiếng hét chói tay mới vang vọng ra, sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng lại nhớ tới Tiêu Phượng Ngô vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm thẳng cẳng đàng kia, chẳng khác nào một người chết, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, nàng liền nghiến răng quay lại, cố nén hoảng sợ, vác Tiêu Phượng Ngô lên rồi nhanh chân chạy như bay về phía cửa thành, trong lòng hoang mang rối loạn, tốc độ tuy vác một người nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn.
Trong lòng tiểu nha đầu hiện giờ chỉ nghĩ tới một chuyện: Gặp quỷ rồi!
Hiện tại Quân Khương Lâmđương nhiên sẽ không giết Tiêu Phượng Ngô. Nếu gi3t chết Tiêu Phượng Ngô tuy có khoái cảm trả được thù, nhưng về lâu dài mà nói, chuyện này không có gì tốt.
Với Tiêu gia mà nói, hậu bối như Tiêu Phượng Ngô lại có thể cùng tiểu công chúa của ngân thành dạo chơi khắp nơi chứng tỏ Tiêu gia có dụng tâm trong việc này rất rõ ràng.
Nói cách khác, Tiêu Phượng Ngô chính là một tên tiểu tử được Tiêu gia sủng ái vô cùng, cũng là một nhân vật kiệt xuất được xem trọng, nếu không, làm sao cho phép hắn theo đuổi tiểu công chúa của ngân thành! Người như thế này, thực lực tính ra là không cao, làm sao có được chuyện tốt đến thế này?
Lưu lại cho hắn một mạng biết đâu sau này, đến thời điểm mấu chốt có thể dùng để đối phó với Tiêu gia không chừng. Ngược lại nếu tùy tiện triệt hạ con cháu của Tiêu gia, biết đâu lại làm mấy lão gia hỏa Thần Huyền nổi điên cắn càng thì phiền phức.
Đánh rắn đương nhiên phải đánh dập đầu, nhưng nếu chưa chắc chắn có thể đánh một phát dập đầu rắn thì không nên vọng động, nếu cứ cố mà ra tay thì sẽ bị phản phệ một cách tàn khốc.
Thực lực hiện tại của Quân gia còn chưa thể chống lại sự phản phệ tàn khốc này.
Lưu lại cái mạng chó của hắn biết đâu sau này lại có thể phát huy hiệu quả.