QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Mai Tuyết Yên nhìn tình hình thực tế bốn phía, thản nhiên cười cười, nói:

- Quả nhiên là những người này. Trữ Vô Tình, ngươi không thỉnh cầu viện trợ, chỉ bằng từng này nhân thủ, ngươi nghĩ có thể lưu được bản tôn? Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ.

Trữ Vô Tình bình thản nói:

- Nếu đổi lại lúc bình thường, những người này quả nhiên là không đủ. Nhưng hiện tại vậy là đủ rồi. Mai Tôn Giả, ta nói những lời này ngươi không phủ nhận chứ.

Hắn quay đầu nhìn sang Quân Khương Lâm, ôn hòa nói:

- Quân công tử, ngày đó ở Quý Tộc Đường, lão phu từng rất coi trọng ngươi, còn thiếu ngươi một cái ân tình về việc dùng một khỏa Diệp Cốt đan. Mà ở Quân gia, lệnh sư cũng đã nể mặt, không động thủ đối với chúng ta. Phần nhân tình này, Trữ mỗ ghi nhớ trong lòng. Mà Độn Thế Tiên Cung chúng ta, chưa bao giờ muốn cùng lệnh sư trở mặt, cho nên Trữ mỗ có vài câu lời tâm huyết, không biết Quân công tử có hứng thú nghe một chút hay không?

- Nói cái gì?

Quân Khương Lâm cảnh giác nhìn hắn, khẩn trương nói:

- Ngươi nói đi.

Bộ dạng hắn hiện tại giống như là vô cùng khẩn trương, giống như một tiểu tử đang bốc hỏa không tiếc hết thảy bất cứ thứ gì, bảo hộ người mình yêu. Ngay cả Mai Tuyết Yên nhìn thấy cũng cảm thấy tức cười.

Người nầy thật sự là một thiên tài. Giả rồng giống rồng, giả hổ giống hổ.

- Công tử nhân phẩm tuấn tú, gia thế hiển hách. Thiên Hương tước vị, thừa kế ngàn đời, mà trên giang hồ, địa vị cũng là một siêu cấp thế gia, điểm này lại càng không có gì phải nghi ngờ. Có thể nói là tiền đồ vô lượng, tương lai một khi đủ lông đủ cánh, công tử tất nhiên là rồng trong loài người, một bước lên trời.

Trữ Vô Tình dùng một loại khẩu khí hối tiếc sâu sắc nói:

- Công tử nếu muốn tìm mối lương duyên đẹp, trong thiên hạ này, tuyệt sắc nhân gian nhiều vô kể, có thể nói là ngoắc tay một cái là có. Công tử cần gì phải vì một đầu huyền thú, không cùng nòi giống với chúng ta mà lãng phí thanh xuân của mình. Phải biết rằng nhân thú khác nhau, cuối cùng cũng không có kết quả tốt. Đừng xem nàng này dung mạo như thiên tiên, trong lòng thủy chung cũng chỉ là một đầu huyền thú.

- Có ý gì?

Quân Khương Lâm có chút khó hiểu.

- Chẳng lẽ ta không thể lấy nàng? Ta cưới nàng thì gây ra tội nghiệt gì?

- Còn hơn cả tội nghiệt, Quân công tử quả thực phải xin lỗi Quân gia liệt tổ liệt tông.

Trữ Vô Tình tận tình khuyên bảo nói:

- Quân công tử, trải qua vạn năm, huyền thú hóa thành người nhiều vô kể, nhưng chưa từng nghe có ai nói qua việc huyền thú gả cho nhân loại làm vợ.

- Chuyện này quả thật không có. Nhưng trước kia không có, không có nghĩa là hiện tại không có, càng không có nghĩa là tương lai cũng không có. Thế sự cho tới bây giờ cũng không ai có thể tưởng tưởng dược, quyết định lại càng không nói đến, việc là do người làm, con người có thể chiến thắng thiên nhiên.

Quân Khương Lâm nhướng mày nói.

- Để cho bổn công tử khai mở một lịch sử thì có cái gì không được?

- Vấn đề không phải là được hay không được, mà là quan hệ đến vấn đề huyết mạch.

Trữ Vô Tình trầm trọng nói:

- Phải biết rằng, người với người kết thành vợ chồng tự nhiên sinh con dưỡng cái, sản sinh hậu duệ, huyền thú cùng huyền thú kết thành một đôi, cũng sẽ thai nghén ra tiểu huyền thú. Đây là qui luật của trời đất, không thể thay đổi. Nhưng người cùng huyền thú kết làm vợ chồng thì thử hỏi làm sao sinh con dưỡng cái đây? Cũng chỉ có thể sinh ra một tiểu huyền thú mà thôi?

- Quả thật, khi Mai Tôn Giả hóa thành hình người càng thêm yêu kiều, quyến rũ, ta thấy càng thương hơn, tin rằng trên đời rất ít có người có thể tránh được cám dỗ của nàng, nhưng Quân công tử không được quên, nàng cho dù là tiếp tục tu luyện ba vạn năm, thì nàng vẫn là một đầu dã thú, cũng không phải người. Nàng sinh ra đời sau cũng chỉ có thể là huyền thú, tuyệt không thể nào là trẻ con bình thường. Yêu nữ như vậy, còn không trừ đi, còn lưu nàng lại để làm gì?

Mai Tuyết Yên nháy mắt sắc mặt đại biến, so với tuyết còn muốn nhợt nhạt hơn, thân thể mềm mại cũng đột nhiên run rẩy lên.

Trữ Vô Tình nói ý tứ rất rõ ràng, mục đích là để chia rẽ hai người, một bước đả kích Mai Tuyết Yên, nhưng hắn vẫn không chú ý tới, một lời vô ý lúc này của hắn lại nói đúng chỗ lo lắng, cố kỵ nhất trong lòng Mai Tuyết Yên.

Biết rõ mục đích của hắn là châm ngòi ly gián, chia cách hai người, đả kích Mai Tuyết Yên nhưng Mai Tuyết Yên vẫn chấn kinh không thôi.

Trữ Vô Tình bản thân chịu tổn thương, cô độc cả đời, nhưng cũng biết chuyện như vậy sẽ có tác dụng như thế nào.

Mai Tuyết Yên mấy trăm năm khắc khổ tu hành, trong đầu không có nửa điểm tơ tình nam nữ, có thể nói là tâm lặng như nước, nhưng một người như vậy, một khi động chân tình thì chính là bất trị.

Đúng như lời người xưa từng đề cập: Đã cháy là không thể chữa!

Nếu Trữ Vô Tình có thể nói làm cho Quân Khương Lâm bỏ Mai Tuyết Yên, thì vô luận Mai Tuyết Yên có bị thương hay không cũng không thể tránh được tâm trí đại loạn, tâm trí hoàn toàn biến mất, chiến lực cũng sẽ nháy mắt giảm xuống, thậm chí không đánh cũng chết.

Huống chi lúc này lại bị trọng thương.

Trữ Vô Tình lạnh lùng nhìn thấy Mai Tuyết Yên sắc mặt biến hóa thì trong lòng mừng rỡ vô cùng. Hắn biết đã nói đúng chỗ đau của nàng.

- Ngươi còn muốn nói gì nữa không?

Quân Khương Lâm thần sắc chìm trong yên tĩnh trở lại, hai mắt lạnh lùng nhìn Trữ Vô Tình, hai tay chắp phía sau, thanh âm đã không còn chút tình cảm nào.

- Cái gọi là lời thật thì khó nghe, ta biết Quân công tử không thích nghe nhưng Trữ mỗ vẫn không thể không nói. Quân công tử phải vô cùng hiểu rõ hơn ai hết, Quân gia có danh dự cực kì to lớn ở Thiên Hương, lại càng là một gia tộc anh hùng, nếu để cho người đời biết, hậu nhân duy nhất của mình cưới một huyền thú làm vợ thì không khỏi trở thành trò cười cho thiên hạ. Hoặc nói, đáng sợ hơn, nửa năm, một năm sau, nếu thành công sinh được một tiểu kì lân thì cũng đỡ, nhưng nếu sinh ra một tiểu hồ ly hoặc sinh ra một tiểu huyền thú nho nhỏ tầm thường thì thanh danh Quân gia nhất định bị tổn hại. Con mẹ nó, đời người như vậy quả thật là sống không bằng chết. Quân công tử, nếu như vậy thì người sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông của Quân gia?

Trữ Vô Tình làm như đau lòng vạn phần nhìn Quân Khương Lâm, giống như đã nhìn thấy tình cảnh xấu hổ khi đó của Quân gia vậy. Thở dài một tiếng nói:

- Hương khói truyền thừa, con cháu muôn đời, tội bất hiếu có ba điều, trong đó không có hậu duệ là tội lớn nhất. Quân công tử ngàn vạn lần hãy suy nghĩ lại. Nếu vẫn khư khư cố chấp, lúc đó gây ra chuyện cười muôn thủa. Quân công tử, không phải Trữ mỗ nói chuyện khó nghe, Trữ mỗ chính là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho công tử. Thử hỏi, công tử cưới đầu huyền thú này làm vợ so với mình thành thân với loại chó mèo có khác gì nhau đây?

- Ý của ngươi là ta muốn cưới người nào làm vợ cũng cần phải được Tam Đại Thánh Địa các ngươi đồng ý?

Quân Khương Lâm giễu cợt nhìn Trữ Vô Tình.

- Trữ Vô Tình, ngươi không phải vì già rồi mà hồ đồ đó chứ?

Trữ Vô Tình không chút tức giận, tỏ vẻ đau lòng kịch liệt, thở dài một tiếng nói:

- Vẫn là câu nói kia, lời thật thì khó nghe lọt lỗ tai, ta đây cũng chỉ vì lo lắng cho công tử, lo lắng cho tương lai của Quân gia. Lão phu một tấm lòng thành, trời đất chứng giám, công tử lúc này không hiểu, thậm chí cực lực phản đối nhưng sau này hẳn sẽ hiểu được khổ tâm của lão phu.

Mai Tuyết Yên thân thể như yếu đuối run rẩy, thê lương, nhìn thấy Quân Khương Lâm, trong mắt đã có chút mông lung.

Trữ Vô Tình nói lời này đối với Mai Tuyết Yên không thể nghi ngờ chính là đã kích trí mạng.

Nàng thậm chí cảm thấy lòng mình đang ở vỡ vụn thành từng mảnh, người yêu của mình cũng đang ngày càng rời xa mình.

Theo từng lời Trữ Vô Tình nói ra, từng chữ, từng chữ, từ vẻ mặt lạnh băng không chút biểu tình sau đó là sắc mặt trở nên cứng nhắc của Quân Khương Lâm, Mai Tuyết Yên đã cảm thấy sự tuyệt vọng từ tận đáy lòng.

Sinh con dưỡng cái chính là chuyện tốt trong nhân gian, nhưng sinh hạ một tiểu huyền thú thì bất luận gia đình nào cũng không thể chấp nhận. Chuyện lạ như vậy chính là hoang đường. Quân gia, Quân Khương Lâm há có thể ngoại lệ?

Trước đó hắn chỉ là mê luyến dung mạo của mình, hơn nữa chỉ là chút tình cảm ấm áp giữa hai người mà thôi, nhưng một khi hắn đã biết chuyện đến bực này. Quân Khương Lâm khó tránh sẽ không thay đổi, làm ra lựa chọn khác.

Một lựa chọn "lý trí", như vậy thì....

Mai Tuyết Yên chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Nàng đứng ở chỗ này, nhưng lại cảm thấy chỉ có một mình mình trong trời đất. Không có bất cứ thứ gì có thể dựa vào.

Nơi này, thủy chung không phải là thế giới của ta. Ta vẫn là huyền thú. Ta phải trở lại Thiên Phạt sâm lâm thôi.

Phần tình chàng ý thiếp này, trong muôn ngàn thứ mong muốn, vẫn không thuộc về ta.

Mai Tuyết Yên thần trí mê ly, đột nhiên ý nghĩ trống rỗng, trạng thái đề phòng hoàn toàn biến mất.

Quân Khương Lâm đột nhiên cười ha ha nói:

- Trữ Vô Tình, ngươi nói quả thật không tệ. Nói được đạo lý làm cho bổn công tử động tâm.

Mai Tuyết Yên trợn tròn đôi mắt đẹp, khiếp sợ nhìn hắn, chẳng lẽ hắn cứ như vậy tỏ rõ lập trường sao?

Chỉ nghe Trữ Vô Tình vui mừng nói:

- Quân công tử có thể lạc đường biết quay lại, kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, thật là quá tốt, bội phục.

Quân Khương Lâm lắc lắc đầu, trào phúng nói:

- Ngươi nói lần này, rất chân thành, tin rằng đủ để cảm động rất nhiều người, càng làm cho tuyệt đại đa số người hồi tâm chuyển ý, đáng tiếc, ngươi vẫn không biết thái độ làm người của bổn công tử.

Hắn chậm rãi lui ra phía sau nhẹ nhàng đưa tay, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Mai Tuyết Yên đang run rẩy, siết nhẹ một chút, dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất nói:

- Nàng lại dám cả gan không tin trượng phu của mình, đợi chuyện này qua đi, ta sẽ dùng gia pháp xử nàng.

Hắn nói những lời này cực nhanh, nói rất có phong độ, nghiêm khắc, nhưng cũng làm Mai Tuyết Yên đang run rẩy cũng phục hồi sinh cơ, tiếp đến liền cảm giác được sự ấm áp trong lòng, như nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm. Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tựa hồ trong nháy mắt đã biến mất không còn chút dấu vết.

Vẫn là cách ôm ấp ấm áp như lần đầu.

Nước mắt nàng đột nhiên chảy xuống, giống như những hạt ngọc rơi vậy, trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi run rẩy, nghĩ lại mà cảm thấy sợ hại, đau đớn.

Quân Khương Lâm hết sức mềm nhẹ kéo Mai Tuyết Yên vào lòng, ôm vòng eo nhỏ nhắn, quay đầu nhìn Trữ Vô Tình, lạnh lùng nói:

- Nói về chuyện này, ngươi biết, chẳng lẽ ta không biết sao? Ta đã sớm lo nghĩ đến chuyện này, cũng tự hỏi ông trời, nhưng lời nói của ngươi đã hoàn toàn thức tỉnh, càng làm cho ta hạ quyết tâm.

Quân Khương Lâm ánh mắt thân mật nhìn Mai Tuyết Yên trong lòng, liếc mắt một cái, sau đó ngẩng đầu lên, kiên quyết nói:

- Ta vốn là kẻ không có đức hạnh, lãng tử, một tên phá gia chi tử, quần là áo lụa, cách nói của thế nhân với ta mà nói chính là không bằng chó má. Quân Khương Lâm ta chưa bao giờ là người, cũng không phải huyền thú, lại càng không mỹ mạo, trí tuệ hoặc có thực lực gì?

Quân Khương Lâm cười ngạo nghễ, cương quyết nói:

- Cái lão tử coi trọng chính là chân tình. Người thì như thế nào? Huyền thú thì sao? Chỉ cần có chân tình, tất cả những cái khác không đáng nhắc tới. Nói tới tương lai, cho dù Tuyết Yên hạ sinh ra một bán nam bán nữ thì đó cũng là hậu nhân của Quân Khương Lâm ta, nếu nàng quả thực sinh cho ta một tiểu huyền thú thì đó cũng là con của Quân Khương Lâm ta. Ta sẽ nuôi dạy nó thành người, làm tròn trách nhiệm một người cha. Trữ Vô Tình, nói thật lòng, nếu là sinh con trai giống như Tam Đại Thánh Địa các ngươi đê tiện vô sỉ, vậy ta thà để Tuyết Yên hạ sinh tiểu huyền thú cũng không thấy tức giận gì.

Bình luận

Truyện đang đọc