Trong tíc tắc khi tên thích khách đặt chân lên ngọn cây, tựa hồ như hơi quay người nhìn thoáng lại. Nhưng hiện tại không ai chú ý đến hắn, bởi vì tất cả ánh mặt mọi người giờ đang bị Quân Khương Lâm hấp dẫn.
Trong lòng mọi người còn chưa kịp dâng lên cảm xúc đau buồn, ngay cả lão gia tử Quân Chiến Thiên còn chưa kịp rống xong hai tiếng "Khương Lâm" đã bị ngưng bặt giữa chừng. Nếu nghe không rõ ràng, giống như là lão gia tử đang ngửa mặt lên trời mà kêu "Mẹ ….!"
Bởi vì cái người tựa hồ bị đâm thủng ngực trước mắt mọi người kia, đáng lẽ phải là máu phun thành vòi, mất vài đốt xương ngực mà giãy chết. Nhưng thực tế rõ ràng rằng hắn vẫn đang ngồi chiễm chệ trên lưng ngựa, thậm chí toàn thân chẳng có chảy ra một gọt máu nào, đúng là hoàn toàn chưa từng bị thương qua.
Mọi người đề nhất thời giật nảy mình. Chuyện gì đang xảy ra đây? Rõ ràng một người bị kiếm đâm xuyên qua ngực, vậy sao lại ….
Khi Quân Khương Lâm đi đến đoạn đường này thì trong lòng hắn đã có một tín hiệu báo động. Kiếp trước khi hắn làm sát thủ cũng đã trải qua muôn ngàn thử thách, những cảm giác mạnh trải qua trong đời đã sớm rèn luyện thần kinh hắn một trực giác nhạy cảm với nguy hiểm. Để cho hắn cảm giác được sát khí ngay trước khi bị tấn công!
Tuy rằng trên mặt Quân Khương Lâm thanh sắc bất động, nhưng trong lòng hắn đã chuẩn bị kỹ càng!
Nhưng cho dủ là vậy, thì động tác của tên sát thủ này cũng quá nhanh, vẫn vượt ngoài dự liệu của hắn!
Thật sự quá nhanh!
Cơ hồ là nhận được sự cảnh báo, thì trong nháy mắt tên kia đã muốn hoá thành một hư ảnh bay đến trước ngực mình. Quân Khương Lâm thậm chí có thể cảm giác được sự lạnh lẽo phát ra từ thanh trường kiếm đó.
Thứ duy nhất Quân Khương Lâm có thể nhìn rõ chính là một đôi mắt lạnh lùng, một đôi con ngươi tràn ngập sự tĩnh mịch, một đôi mắt giống đôi mắt cá chết lạnh lùng theo dõi hắn.
Ngoại trừ lúc đó, còn lại toàn bộ đều là cái bóng mù mịt.
Người này tốc độ cực nhanh, muốn né tránh thế nhưng đã không kịp!
Ở trước mặt tốc độ tuyệt đối, hết thảy kinh nghiệm, lịch duyệt, bản năng cũng đã không có hiệu quả! Tuyệt đối là một kiếm trí mạng!
Tại thời điểm ngàn quân nguy kịch này, Quân Khương Lâm trong lòng nhanh chóng quyết định. Đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi. Rốt cuộc hắn bất kể có bị bại lộ hay không cũng phải lập tức trốn ngay vào Hồng Quân tháp để giữ mạng. Nhưng bởi vì hắn biến vào ngay trong nháy mắt nên tàn ảnh vẫn ở lại, khiến mọi người nhìn vào cứ ngỡ như là hắn đã bị thanh trường kiếm kia đâm xuyên qua thân thể vậy!
Sau đó hắn từ trong Hồng Quân Tháp nhảy ra thì vẫn là ngồi yên trên lưng ngựa như cũ. Tất cả chuyện này phát sinh chỉ trong cái chớp mắt khiến mọi người nhìn theo không kịp, với lại có ai ngờ được Quân Khương Lâm lại có cái thủ đoạn bảo toàn sinh mệnh quỷ dị cỡ này chứ?
Đúng lúc này, mọi người lại kinh hô lên!
Một đạo huyền hoàng quang mang đánh thẳng tới phía ngọn cây mà tên kia mới đứng, tựa như một con rồng bất ngờ xuất hiện giữa không trung.
Quân Chiến Thiên vốn đã sớm đứng kế bên cháu nội mình, ánh sáng màu lam trên người lão phóng ra, hiển nhiên đã sớm vận hết công lực toàn thân mà đánh ra một quyền! Quyền mạnh xé trời lại nổ mạnh như một tia sét, có thể thấy một quyền của ông già gân này là toàn lực đánh ra rồi!
Tiếc là một quyền toàn lực này, lại đánh vào khoảng không.
Đạo quang mang này hùng hổ lao tới, có điểu khi vừa chạm tới mục tiêu thì cái mục tiêu đó lại biến mất không một chút dấu vết, hiển nhiên cũng chẳng xảy ra vụ va chạm nào.
- Đây là tàn ảnh!
Quân Khương Lâm đứng phía sau chậm rãi thở dài, khi hắn nhìn thấy hoàng quang chậm rãi tiêu đi thì bộ mặt của hắn cũng đã nghiêm lại!
Tu vi huyền khí của tên này cũng không tính là cao, chắc cũng chỉ đứng vào hàng ngũ tiêu chuẩn của Địa huyền. Nhưng tốc độ của hắn lại cực kỳ quỷ dị. Quân Khương Lâm dám chắc chắn rằng, cho dù là lấy tốc độ nổi tiếng thiên hạ của Ưng Bác Không, dốc hết sức mình ra cũng chỉ có thể tạm ngang ngửa với tên này mà thôi!
Hắn còn có thể đi nhanh hơn ánh sáng do huyền khí của bản thân phát ra! Tốc độ cỡ này mới đáng sợ làm sao!
Địa Huyền đỉnh phong, tại sao có thể có tốc độ siêu cấp cỡ Chí Tôn đây?
Không chỉ Quân Khương Lâm không nghĩ ra, cơ hồ mọi người chung quanh đều là cao thủ, cũng là đều không nghĩ ra! Trên thế giới tại sao có thể có người tốc độ đạt đến mức này cơ chứ?
Thấy mọi người tỏ vẻ đề phòng như sắp gặp đại địch, Quân Khương Lâm cười nhẹ:
- Không cần phải lo lắng, tốc độ tuy khủng khiếp nhưng chắc tên này chỉ có thể đánh ra một đòn mà thôi! Nếu hắn có thể đánh liên tục thì chẳng lẽ còn không lợi hại hơn so với Vân Biệt Trần hay sao?
Tật cả mọi người lập tức tỉnh ngộ, tốc độ công kích đó tấ nhiên là đáng sợ nhưng hắn tuyệt đối không thể đánh liên tục được. Chỉ có điều, số người có thể cản được một đòn này của hắn, chắc cũng thuộc về số ít mà thôi!
Cho dù là Thiên Huyền đỉnh phong mà đối diện với một đòn này cũng không thể không bị thương, cho dù không chết cũng phải trọng thương! Vậy Quân Khương Lâm sao lại có thể tránh thoát được đây?
Mọi người cũng không biết rằng hiện tại Quân Khương Lâm của chúng ta cũng đã một thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rồi! Hắn vừa nghĩ lại vừa sợ không thôi.