QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người này chính là kẻ đã bị Mai tôn giả vùi dập không thương tiếc Quân Khương Lâm, lúc này hắn đứng ở một bên lạnh lùng nói. 

Trận đánh lúc trước bị Mai tôn giả chà đạp, trong lòng Quân Đại thiếu gia còn đang cực kỳ sợ hãi, thế nhưng lúc này vừa nghe được câu nói cực đoan không biết liêm sỉ của Tiêu Hàn, thật sự là nhịn không được mà xuất hiện. Mai tôn giả tuy rất hận chính mình thế nhưng lại không thể đơn giản giết mình. 

Đã không lo lắng cho tính mạng của mình, cho nên mặc dù nguy hiểm hắn cũng phải đi ra. 

Mai tôn giả vừa nhìn thấy Quân Khương Lâm đột nhiên xuất hiện, trong mắt có phần phát sáng, tiểu tử này rất thần bí, vừa mới rồi còn khó hiểu biến mất, hiện tại lại cực kỳ quỷ dị xuất hiện, hơn nữa hoàn toàn thoát ra khỏi phạm vi thần thức của mình, Ngược lại thật sự là không đơn giản a. 

- Vô liêm sỉ, ngươi cái tên tiểu tử vô tri này nói cái gì vậy? 

Tiêu Hàn giận dữ hét to. 

- Ta nói cái gì? Ta còn nói chưa đủ rõ ràng sao? Phong Tuyết ngân thành các ngươi đều bị điếc hết hay sao, đầu tiên là thoát ly đại trận, vội vàng bỏ chạy, tội đáng xử trảm. 

Quân Khương Lâm hừ một tiếng nói tiếp: 

- Ngươi không phải mới vừa nói chiến cuộc còn chưa kết thúc sao? Đã chưa kết thúc vậy cả đám các ngươi lùi lại làm gì? Thật xấu hổ cho ngươi còn mặt mũi để nói ra câu đó. Ta thật không rõ Phong Tuyết ngân thành tại sao lại giáo dục ra một tên cực phẩm vô sỉ như vậy? Chính mình rất sợ chết lâm trận bỏ chạy cư nhiên còn nói người khác liều chết xông lên, rốt cuộc ngươi mới chính là người nhu nhược...Hắc hắc, thật sự là buồn cười, tuy nhiên ta thật sự không muốn cười. Nếu như ngươi kiên trì với thuyết pháp của mình, quần thú thiên phạt vẫn còn đang ở chỗ này, vậy chỉ cần ngươi xông lên, ta đảm bảo phía Thiên Hương lập tức sẽ xông lên theo, không có một người nào lùi lại phía sau, ngươi có dám hay không? 

Tiêu Hàn lập tức nghẹn lời. Hiện tại xông lên? Đây không phải là tự đi tìm chết hay sao? Huyền thú hạ thủ lưu tình với các ngươi, thế nhưng lại không có đãi ngộ như vậy đối với ta...Quân Khương Lâm hắc hắc cười hai tiếng, sau đó ngẩng cổ lên nói: 

- May mà các vị trưởng lão của Phong Tuyết ngân thành đều ở chỗ này, hôm nay ta muốn hỏi các vị cường giả Thần Huyền, các vị tiền bối cao nhân một câu, xin hỏi hành động không biết xấu hổ này có phải là truyền thống của Phong Tuyết ngân thành hay không? Người này chính là nhân tài mới xuất hiện của Tiêu gia của Phong Tuyết ngân thành phải không? Nhất là lâm trận đào thoát, thân là một thành viên trong mười vị Thần Huyền, với thực lực của các ngươi cũng chỉ có thể cứu được hai Thiên Huyền thôi sao? Các ngươi chỉ lo lắng cho an toàn của bản thân mà vứt bỏ chiến hữu xoay mông chạy thục mạng, vậy có thấy trên mặt đỏ lên tí nào chưa? 

Lời nói của Quân Khương Lâm tuy chanh chua tới cực điểm, thế nhưng lời của hắn lại chính là sự thực, căn bẳn không có lời nào để cãi. Về phần Phong Tuyết ngân thành mà nói đây cũng không phải là chuyện oan uổng gì: các ngươi cũng không phải là một mình đào tẩu sao, mà lại trốn tránh sau lưng, lúc đầu ra chiến trận tự mình rời đội ngũ, khiến trận hình sụp đổ. Dù sao bọn họ cũng là một chi thực lực, lại là thực thực mạnh nhất trong liên quân, mà bọn họ lại cứ như vậy hành động, hơn nữa hết thảy là hành vi của cả tập thể, cho dù không phải là truyền thống, người khác cũng cho là như vậy, lời này còn ai có thể phản bác? 

Tuy đây chỉ là nói đơn phương Tiêu gia của Phong Tuyết ngân thành, mà không phải nói cả Phong Tuyết ngân thành. Thế nhưng ngày hôm nay bọn hắn ở chỗ này đại biểu cho Phong Tuyết ngân thành. Không khách khí mà nói cho dù bọn họ phóng ra một cái rắm, cũng có thể nói là Phong Tuyết ngân thành phóng, Tam Lục Cửu ba vị trưởng lão cùng tổng cộng mười đại cao thủ của Ngân Thành đối mặt với chất vấn của một vị thiếu niên, cư nhiên lại sững sờ không nói ra được một chữ, động tác hết sức chỉnh tề, đồng thời đỏ mặt cúi đầu, cho dù trong lòng có tức giận, thế nhưng cũng không tiện phát tác. Trước mắt bao người bọn họ cũng chỉ lựa chọn "sách lược làm ngơ" mà thôi. 

Nhưng ở thời điểm chủ soái còn đang chiến đấu mà bản thân lại không thấy bóng dáng đâu, điều này rõ ràng là bỏ chạy, không có bất cứ lời nào có thể giải thích được. 

Lời nói không dễ nghe chính là, hành vi lâm trận bỏ chạy bực này ở trên chiến trường chính là phạm vào tử tội, phải chém đầu, không xét tội diệt tộc coi như là nhẹ rồi... 

Huống chi Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong hai đại chí tôn cường giả ở một bên nhìn, hai người này thân là đại biểu Độn Thế Tiên Cung, thậm chí còn hơi thiên vị với Quân Khương Lâm nữa... 

Tại đương tràng, mấy vị trưởng lão thậm chí cả người luôn bao che khuyết điểm cho cháu mình là Tiêu Bố Vũ cũng còn cảm thấy có chút căm tức. 

Cháu nội Tiêu Hàn của mình hôm nay thật sự là ngu ngốc, có thể may mắn giữ được cái mạng đã là sung sướng lắm rồi, còn đứng ra kêu gào cái nỗi gì? 

Nếu không phải vì bảo vệ tiểu tử ngươi, Ngân Thành tổng cộng mười đại cao thủ sao có thể lâm chiến bỏ chạy? Hiện tại thì tốt rồi, bị đối phương mắng một trận, mắng không hề nể nang, ngay cả anh hùng đã quá cố của Phong Tuyết ngân thành cũng bị đào lên, tiếng xấu vạn năm không thể rửa được a. 

- Nói thế cũng chẳng biết xấu hổ, hôm nay Quân gia đang muốn cùng chư vị lý luận đây. 

Bình luận

Truyện đang đọc