QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

- Khụ khụ… Ta đây làm sao biết… Không chừng do Tiêu nhị gia cũng đủ sống, nên chỉ bán "lỗ nhị" thôi ha ha ha…  

- Có đạo lý, không biết khi nào thì Nhị gia mở cử khai trương nghề "đứng vẫy" vậy ta? Ta cũng muốn đi ủng hộ…  

- Phi! Người ta dù sao cũng là Thần Huyền cường giả, thu phí chỉ sợ cũng không thấp đâu, làm sao miễn phí như bây giờ được? Đến lúc đó ngươi đủ tiền trả không?  

- Giá của Thần Huyền khẳng định là kinh người, ta cũng không đủ sức, bất qua ta không hiểu Ngân Thành Tiêu gia, nhà lớn nghiệp lớn lại để trưởng bối đi "bán" cái đó? Chắc là do h@m muốn cá nhân của Nhị gia, hắn cũng h@m muốn cái việc này a!  

- Có đạo lý, hẳn là như vậy, nếu không mông hắn như thế nào lại trắng như vậy! Cái mông trắng nõn như vậy, vừa rồi còn xoay xoay, thực là dụ người quá đi, ta cũng thấy thú tính sôi trào rồi đó!:110:  

- Đâu có, đâu có, Tiêu nhị gia lúc đó cần nhiều người, mà lúc đó chỉ có một mình ngươi làm sao ứng phó nổi? Tiêu nhị gia huyền công cao cường, nghe nói là chỉ dưới Chí Tôn thôi, "phương diện" kia khẳng định là rất "mạnh mẽ" a. Cho dù muốn bỏ qua nhưng cũng không thể bỏ, nhịn cũng không thể nhịn nổi, vạn lần không được khinh thường a, đến lúc đó ta và ngươi một trước một sau, một cao một thấp, trước sau cùng đánh, song "kiếm" hợp bích, tất nhiên có thể làm cho Tiêu nhị gia vừa lòng a…  

- Không sai, không sai phòng ngừa vạn nhất nửa đường buông vũ khí đầu hàng, ta dứt khoát mang theo một cây gậy trúc, chứ nhất quyết không xài mộc côn (Bỏ mẹ thật rồi:110:), chuẩn bị lỡ khi cần đến thì có cái mà dùng. Ngươi cũng cẩn thận, người ta Tiêu nhị gia vốn là đệ nhất nhân chỉ dưới Chí Tôn đó nha!  

- A! Cao kiến a, hảo thủ đoạn, quả nhiên không hổ là Huỳnh Quách tham tướng a, chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng a, như thế tất nhiên có thể hầu hạ Tiêu nhị gia, làm Tiêu nhị gia sung sướng a!  

- Đâu có đâu có, quá khen quá khen, ta cũng không còn biện pháp nào khác a, vạn nhất hầu hạ không tốt Tiêu nhị gia, hắn không thoải mái, sẽ tìm vợ con chúng ta phiền phức thì sao? Ngàn vạn lần đừng hoài nghi, người ta tuyệt đối có thể làm được, ngựa quen đường cũ mà ha ha ha…  

- Ha ha ha, anh hùng cùng chí hướng, như nhau cả thôi…  

Hết nhóm này đến nhóm khác trong đám quân lính bàn tán, càng lúc càng ô uế thiếu đạo đức, làm cho Tiêu Bố Vũ tức giận muốn hộc máu.  

- A a a a…  

Tiêu Bố Vũ ngửa mặt lên trời kêu to, thanh âm cực kỳ bi thống chống tay đứng lên, thân thể càng lúc càng đỏ, thân thể như con tôm luộc, ngực hì phậ phồng như bong bóng thổi vào xì ra…  

- Ta, Tiêu Bố Vũ cả đời tung hoành thiên hạ, không thể tưởng được, lại bị trúng kế, dồn đến bước này, một đời Thần Huyền tứ phẩm võ giả, khỏa thân đứng múa cho đám con kiến này xem. Thù này hận này, đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên!  

Tiêu Bố Vũ ngửa mặt lên trời rống to, từng sợi tơ máu theo khóe mắt, khóe miệng của hắn chảy ra.  

- Quân Khương Lâm! Ngươi chờ đó! Ta dù hóa thành quỷ cũng sẽ tìm ngươi giải quyết mối nhục này!  

Tiêu Bố Vũ thê lương quát to một tiếng, ầm một tiếng, thân thể đột nhiên nổ tung thành một đám bột máu, gió lạnh khẽ thổi liền tan biến vào hư vô!  

Dưới sự nhục nhã cực độ ở đây, Tiêu Bố Vũ mất hết danh dự, một đời cường giả, hắn không còn gì để mất nên đành lấy phương thức cực đoan nhất để giải quyết mối căm phẫn của mình.  

Hắn thậm chí không dùng cách tự bạo này để cùng địch nhân đồng quy vu tận, bởi vì hắn nghĩ phải mau chóng đem thân thể của chính mình hóa thành hư vô, mau chóng kết thúc sự nhục nhã này, cho nên khi đến thời khắc bạo phát, hắn liền lập tức phát nổ không chần chờ.

- Yếu quá! Sức thừa nhận thực quá kém!  

Quân Khương Lâm lặng lẽ đứng ở gần nơi mới vừa rồi Tiêu Bố Vũ trình diễn, Tiêu Bố Vũ đột nhiên chơi bài tự bạo, thật sự là quá mức đột ngột, cho dù bình tĩnh như đại thiếu gia cũng không phản ứng kịp, tuy rằng Tiêu Bố Vũ tự bạo vốn là tự giải thoát, cũng không có lực sát thương, nhưng đại thiếu vẫn bị biến cố bất thình lình này ảnh hương làm cho toàn thân tràn ngập máu đen.  

Đại thiếu lau mặt, lắc lắc đầu có chút bất mãn nói:  

- Sao lại dễ dàng tự sát như vậy, đệ nhất nhân chỉ sau Chí Tôn, ngay cả một điểm năng lực thừa nhận cũng không có, thủ đoạn của ca ca vẫn chưa dùng hết nữa mà, đáng tiếc cái mông trắng như vậy, không thấy mọi người vẫn còn chưa đã nghiền nữa sao? Con bà nó, vốn đang tính toán muốn cho hắn thấy chắt trai của hắn bị cắt da đầu đổ thủy ngân, hay rút đầu hắn để óc hắn long ra… nhiều trò hay còn chưa thực hiện mà đã nổ tung rồi, thật là nhanh quá đi, chẳng có chút khí độ cường giả gì cả, quá kém, trăm nghe không bằng gặp mặt a, nản ghê…  

Toàn bộ những người ở đây đều nghe thấy hắn nói đều muốn đứng hình, nhãn cầu đồng loại thu lại, nhìn chằm chằm đại thiếu.  

Mà người vừa được nhắc tới, Tiêu Phượng Ngô hiện giờ hai cái đùi đang run bắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thật giống như vừa được trát vôi.  

Mà đúng lúc này, cỗ lực lượng vẫn nãy bao phủ năm vị trưởng lão đột nhiên tiêu thất, liền trở lại bình thường như trước, biến mất không còn dấu vết gì.  

Năm người tự nhiên cùng khôi phục hành động, mà ở một khắc này, liền chia làm hai phe, Tiêu gia ba người giằng co với Hàn gia hai người, ánh mắt của song phương nhìn nhau cực độ hận thù!  

Chỉ có Tiêu gia ba vị trưởng lão trong mắt còn có một tí tẹo hổ thẹn, nhưng cũng không nhiều nhặn gì. 

Bình luận

Truyện đang đọc