QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Tiêu Hàn cười lên điên cuồng: 

- Ta cho ngươi biết. Trong chuyện này tất nhiên là có nội tình, chẳng qua ta sẽ không nói cho ngươi biết! Vĩnh viễn không nói để ngươi mang theo cái nghi vấn này mà chết đi! Ha ha ha…. 

- Suy đoán của ta quả nhiên là đúng, bên trong thật sự có nội tình khác. Tiêu Hàn, bằng những lời này của ngươi, hôm nay ta sẽ đánh với ngươi một trận. Coi như là lấy trước của đám Phong Tuyết Ngân Thành một phần lời, không bởi vì cái gì khác, mà bởi vì đại ca, nhị ca của ta! 

Sát khí của Quân Vô Ý trở nên mạnh mẽ, từ sâu trong đáy mắt kia tựa như sát khí cũng đang phát ra. 

Trong lòng lại đau nhói! 

- Đại ca, nhị ca, thứ lổi cho tam đệ đến ngày hôm nay mới có thể rửa sạch sỉ nhục cho hai anh! 

Ánh mắt của Quân Vô Ý trở nên bén nhọn hơn bình thường. Khẽ vương tay ra, nói: 

- Kiếm! 

Quân Khương Lâm đã sớm chuẩn bị, cổ tay vừa lật một thanh trường kiếm lóng lánh hiện ra rồi đưa đến trước mặt Quân Vô Ý. 

Quân Vô Ý đưa tay tiếp lấy liến bất ngờ trước sức nặng của thanh kiếm. Lấy thực lực Thiên Huyền trung giai mạnh mẽ của hắn, mà chỉ cần hơi khinh thường một chút đã suýt để rớt kiếm. Khi cổ tay bị đ è xuống mới vội vàng vận huyền lực lên, lúc này mới không để tuột kiếm. Thanh kiếm này thoạt nhìn bình thường không có gì nổi bật, nhưng sức nặng của nó phải gấp ba lần trường kiếm bình thường! 

Thật ra thì thanh kiếm này không nằm trong nhóm bảo kiếm Quân đại thiếu gia chế lần hai, cũng chỉ đơn giản là lấy mười lăm thanh kiếm khác chế thành một thanh này mà thôi. 

Bởi vì nếu làm một thành kiếm do ép một trăm thanh lại thành một, thì sợ Quân Vô Ý chịu không nổi sức nặng của nó. Bởi dù thực lực Quân Vô Ý có cầm được đi nữa thì nó cũng nặng gấp mười lần kiếm thường, tuy rằng cầm được nhưng muốn sử dụng thuận tiện thì khó. Tam gia chắc chắn phải mất một khoảng thời gian mới sử dụng quen tay được, chứ giờ mà đem ra sử dụng thì chắc cú là bị phản tác dụng. 

Cho nên Quân Khương Lâm tranh thủ lúc đi đường để chế ra thanh kiếm này. Chỉ nặng gấp ba lần bình thường thì lấy sức lực của Quân Vô Ý, hoàn toàn có thể sử dụng nó nhuần nhuyễn. 

Còn về phần chất lượng, tuy thanh kiếm này Quân Khương Lâm chế tạo có phần qua loa đại khái so với mấy thanh trước, nhưng nếu so sánh với binh khí bình thường thì cũng đáng xếp vào loại "Thần binh lợi khí" - Item hoàng kim rồi! 

Quân Vô Ý kinh ngạc liếc mắt nhìn Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm chỉ mỉm cười không nói gì. 

Quân Vô Ý tùy ý múa vài đường, ở cái lúc trời nhập nhoạng tối này thanh trường kiếm lại phát ra một đạo hào quang, tựa như một tia chớp lóe lên, tạo ra một sắc thái động lòng người. 

- Kiếm tốt, quả thật là một thanh kiếm tốt! 

Quân Vô Ý buột miệng thốt. 

Tiêu Bố Vũ đứng đối diện thấy vậy liền sa sầm mặt. Thanh kiếm này rõ ràng là một thần binh lợi khí! 

- Tỷ tỷ, thanh kiếm này có chút kỳ lạ. Kiếm quang trùng trùng, nếu so về tính chất thì thanh đao của Lệ Vô Bi cũng không bằng một góc. 

Xà Vương ghé miệng thì thầm vào tai cô gái áo trắng. Nhưng sau khi cô ta nói thì cô gái áo trắng vẫn không có phản ứng, tựa như hoàn toàn không nghe thấy gì khiến khiến cô nàng thầmcảm thấy kỳ quái. Lúc đầu cô ta còn tưởng cô nàng áo trắng kia bị thanh kiếm hấp dẫn, chỉ có điều nhìn lại một hồi mới thấy đôi mắt đẹp kia đang nhìn chằm chằm một kẻ khác. 

Xà Vương Thiên Tầm nhìn theo, chỉ thấy đó là một anh chàng đẹp trai đang đứng, dáng người cao lớn, hai mắt lấp lánh, mặc dù đang đứng trước thiên quân vạn mã nhưng vẫn thấy cô độc. Tựa như trong cả trời đất này chỉ một mình hắn đang đứng đó mà thôi. 

Chỉ nhìn một lần mà tận sâu trong lòng Xà Vương Thiên Tầm lại sinh ra một cảm giác tịch mịch, chua xót, tựa hồ cảm nhận được nỗi tịch mịch trong lòng chàng trai kia. Nhìn vẻ cô đơn của hắn, nàng lại cảm thấy trong lòng đau nhói. 

Quân Khương Lâm! 

Xà Vương nhớ rõ thiếu niên này. 

Nhưng nổi khó hiểu tận sâu trong đáy lòng nàng hiện tại, là sao mình lại cứ nhìn hắn chằm chằm không rời mắt đây? Lấy góc độ nhân loại mà nói thì hắn ta có thê coi là thiên tài trong thiên tài, tuổi nhỏ đã có một tu vi không tầm thường. Nhưng như vậy cũng đâu xứng lọt vào tầm mắt của Thiên phạt Thú vương. Cái khó hiểu của Xà Vương Thiên Tầm là lần thứ hai quay đầu nhìn lại đã thấy đại tỷ mình tuy vẫn đặt tay lên chén trà, nhưng khớp xương đã trắng bệch, ánh mắt lấp lánh không ngừng. Với kinh nghiệm bao nhiêu năm đau khổ, hiển nhiên cô nàng nhận thấy đó là dấu hiệu của "Sự bùng nổ" sắp xảy ra. 

- Tại sao vậy chứ? 

Lấy cái nhìn của Xà Vương tất nhiên là nhìn ra được chén trà trong tay đại tỷ thoạt nhìn vẫn bình thường, thậm chí còn thấy được nước trà bên trong. Nhưng cái thân của chén đã biến thành một đống bụi, chỉ có điều nhờ huyền công cao cấp của bà chị mình mà vẫn giữ được bình thường. Một khi không còn huyền công nữa thì sẽ trở thành một đống tro bụi. 

Thường ngày cho dù đại tỷ có gặp kẻ thù không đội trời chung cũng chưa từng tức giận đến mức độ này, cũng sẽ không có biểu hiện thất thường như vậy. Rốt cuộc là vì cái gì? Star, tại star??? 

Đáng tiếc thời gian không cho phép Xà Vương suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì hai người đang đứng giữa sân kia đã muốn ra tay. 

Đơn giản là vì Quân Vô Ý nói một câu: "Hảo kiếm! Quả thật là hảo kiếm!" Tiêu Hàn đột nhiên đỏ mặt. Bởi vì khi hắn nghe tới, kia nói là: "Hảo tiện! Quả thật là hảo tiện!" 

(ND: Chữ Kiếm có nghĩa là thanh kiếm, phát âm gần giống với chữ Tiện, nghĩa là đê tiện) 

Vì thế, Tiêu Hàn càng tức sùi bọt mép! 

Ở Phong Tuyết Ngân Thành, sớm đã có bao kẻ bình luận sau lưng hắn. Một chữ: tiện! Thậm chí cả trưởng bối trong gia tộc khi nhìn hắn, có không ít lần vửa tiếc rẻ vừa nói một câu: 

- Sao ngươi có thể "tiện" đến vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc