QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Khương Lâm cả người chật vật vô cùng từ một đoạn tường đổ phía sau chật vật vạn phần hiện thân, chạy tới: 

- Bàng lão, chớ trách nhầm người tốt. Nếu không phải Quân Hổ bọn họ liều chết lôi kéo địch nhân rời đi, ta cũng không thể nào thoát thân nha. Lại nói tiếp, Quân Hổ bọn họ thực sự là có công không có tội. 

- Thật sự là thế sao? 

Lão Bàng sắc mặt nhất thời dịu xuống: 

- Vừa rồi vì sao lại không nói? 

Đảo mắt nhìn quanh, hỏi: 

- Vị thần bí cao thủ vừa cứu các ngươi kia, giờ sao lại không thấy? Người này đã cứu thiếu gia, đối với Quân gia ta thực là có đại ân, phải hảo hảo báo đáp mới được. 

- Thuộc hạ vừa mới nhìn thấy, hắn giống như đi phương hướng đó, chẳng qua thân pháp của hắn quá mức thần diệu, thuộc hạ cũng không dám xác định chắc chắn. 

Quân Hổ quỳ, giơ lên một ngón tay, đúng là phương hướng Quân Khương Lâm đi tới. 

- Người đó thật sự là tên quái nhân, làm cho ta quay cuồng đến choáng váng cả đầu óc. 

Quân Khương Lâm lau trán, trên mặt giống như có một chút máu bầm: 

- Vừa rồi qua tới đây còn đá ta một cước, cứu mạng ta xong cư nhiên lại đi không từ giã, thật sự là không có lẽ phép. 

- Người này bộ dạng như thế nào? 

Lão Bàng trong lòng vừa chuyển vài cái ý niệm. 

- Che mặt, thấy không rõ lắm. 

Quân Khương Lâm và Quân Hổ đồng thời trả lời. Chỉ có điều Quân Khương Lâm thanh âm là chẳng hề để ý, còn Quân Hổ thanh âm thì tràn ngập sự cảm kích. 

- Thật sự không thể tưởng được, sau khi Nguyên soái phát uy như thế, ở trong kinh thành, cư nhiên còn có kẻ đui mù dám xuống tay với thiếu gia. 

Lão Bàng thâm trầm nói một tiếng, vung tay lên, nói: 

- Các ngươi tám người sau khi hồi phục, trước tiên tới gặp Tam gia, báo cáo sự tình hôm nay, bất cứ chi tiết nào đều không được quên. Sau đó tất cả sự tình, cũng đều để cho Tam gia xử trí! 

- Rõ! 

Tám người đồng thời đáp ứng, đứng dậy.

- Thiếu gia, ngài hiện tại…Còn có thể tham gia gia yến hay không? 

Lão Bàng tiếp nhận một cái ô do thị vệ từ phía sau đưa tới, che ở trên đầu Quân Lâm Quân. 

- Không thành vấn đề! Ta không hề bị thương! 

Quân Lâm Quân hào khí như mây trả lời: 

- Trường hợp "nhỏ" kiểu này, ta sớm thành thói quen, chỉ là chuyện nhỏ thôi. 

Lão Bàng khóe miệng khẽ giật, lại không nói gì. Trong lòng thầm nói, nói là thói quen, cũng có vẻ không phải là giả. Lần trước công chúa gặp chuyện, lần này chính mình gặp chuyện, quy mô quả thật không khác nhau lắm, lần trước dính một thương đã không đi lại được, mà hiện tại còn có thể chạy nhảy, tự nhiên là "chuyện nhỏ". 

- Vậy mời thiếu gia về phủ trước. Nguyên soái cùng Quản lão gia chờ đã lâu rồi. 

Lão Bàng nói. 

- Chờ một chút, ta còn muốn quay lại xem cỗ kiệu của ta, nơi đó còn có chút đồ. 

Quân Lâm Quân cầm ô che mưa, xoay người quay lại đi tới. 

"Cỗ kiệu trước bị ám khí đánh, sau đó bị hỏa thiêu, lại bị mưa thấm, cơ hồ thành một mảnh bụi bẩn rồi, còn có thể còn lại cái gì chứ." 

Lão Bàng trong lòng buồn bực, nhưng vì an toàn…cho nên vẫn đi theo tới. 

Chỉ thấy Quân Lâm Quân giống như ruồi bọ, lượn lờ tìm quanh vài cái thi thể xung quanh cỗ kiệu, cư nhiên thật sự từ trên mặt đất nhặt lên vài món đồ, sau đó lật trái, lật phải, vòng trở lại, cầm ô tới trước mặt Bàng lão, nói: 

- Được rồi, đi thôi. 

"Ta vừa mới không tin ngươi nhặt lên vài cái ám khí kia là "đồ vật" của ngươi." 

Lão Bàng cũng là Địa Huyền thực lực, mắt sáng như đuốc, há có thể không nhìn ra được Quân Lâm Quân nhặt lên là cái gì. Trong lòng oán thầm một tiếng, mạo hiểm mưa to đi nhặt ám khí của địch nhân, loại ám khí này là mặt hàng cực kỳ bình thường, theo lẽ thường mà nói, căn bản là không có manh mối gì, vị thiếu gia này lại thật sự tự cho mình là thông minh… 

Hắn lại không có phát hiện, khi Quân Lâm Quân đi tới bức tường gần đấy, ánh mắt lén lóe một cái, sau đó khóe miệng lộ ra một tia ý cười "Quả nhiên là thế". 

Tuy rằng mưa to tầm tã, tuy rằng cuồng phong gào thét. Nhưng, sau khi một người chờ đợi đã lâu vừa mới rời đi, tất sẽ có dấu vết lưu lại, chỉ là người tìm tòi có phát hiện ra hay không mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc