QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Trong lòng Quản Thanh Hàn lập tức chấn động, đoán được Quân Vô Ý muốn nói gì, không khỏi bi thiết kêu lên một tiếng: 

- Tam thúc, không cần phải làm như vậy, không thể được.

Cầu like bình luận để ad có động lưc lên truyện ạ 

Quân Vô Ý mỉm cười, lại dị thường kiên định lắc đầu, hắn chậm rãi lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài, trên mặt màu đỏ, sáng trong như bảo thạch, ở giữa có khắc một chữ "Quân". Mặt sau chính là có khắc vô số chữ rất tỉ mỉ. Quân gia gia chủ làm. 

- Khương Lâm, ba tháng trước, gia gia ngươi đem lệnh bài này tự tay giao cho ta, từ khi đó, Quân Vô Ý ta chính là đại gia chủ của Quân gia! Trong tay ta nắm khối lệnh bài, tất cả các quyết định của ta, bất kể là đệ tử nào thuộc Quân gia đều không thể cãi lời! Ngươi minh bạch lời nói của ta không? 

Quân Vô Ý trầm trọng nói ra từng chữ một, nói xong, hắn đột nhiên giơ lệnh bài lên, hàn lãnh nói: 

- Quân gia đời thứ ba, trưởng dâu Quản Thanh Hàn tiến lên quỳ xuống nghe lệnh. 

Quản Thanh Hàn vạn phần sợ hãi nhìn tam gia, thấy thần sắc lãnh đạm của hắn, không hề cho người khác thương lượng, nàng thở dài một hơi, tiến lên một bước sau đó cẩn thận mà quỳ xuống trước mặt Quân Vô Ý. 

- Trưởng dâu Quân gia Quản Thanh Hàn tính tình thục quân, cử chỉ có độ, năm nay vừa mới hai mươi, ngày đó chính là phụng mệnh cha mẹ tạm thời đính hôn với tam đại trưởng tử của Quân gia là Vô Ưu, chưa kịp thành hôn, Vô Ưu phụng mệnh rồi chết trên chiến trường. Quản Thanh Hàn thanh xuân tuổi trẻ băng thanh ngọc khiết năm năm giữ gìn sớm đã là người của hai nhà. Thế nhưng Quân gia ta lại không thể làm chậm trễ việc chung thân của ngươi, lấy chồng sinh con. Gả chồng còn chưa xong, mà vị hôn phu đã chết. Hôm nay Quân Vô Ý ta với tư cách là đương đại gia chủ Quân gia, đem công văn này vì chính danh của Quản Thanh Hàn mà trả lại tự do cho nàng, từ nay về sau, nam hôn nữ gả chồng đều không có quan hệ với Quân gia. Nhân chứng là Độc Cô Tiểu Nghệ của Độc Cô thế gia cùng với đích hệ truyền nhân Quân Khương Lâm, có Hoàng Thiên Hậu Thổ thiên địa cùng chứng giám. 

Quản Thanh Hàn sớm biết là hắn sẽ nói lời này. Thế nhưng khi những lời này vừa thoát ra khỏi miệng của Quân Vô Ý, từng chữ từng chữ lọt vào trong tai nàng rồi chìm sâu vào trong lòng, Quản Thanh Hàn nhịn không được hai hàng nước mắt tuôn rơi như mưa. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đứng ở một bên, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp mở ra thật lớn, không thể tưởng tượng được chính mình lại làm chứng cho việc đại sự này. 

Quân Vô Ý nghiêm túc nói xong, khuôn mặt nguội lạnh hướng về phía Quân Khương Lâm, quát lên: 

- Quân gia đời thứ ba đích hệ truyền nhân, Quân Khương Lâm, tiến lên quỳ xuống nghe lệnh! 

Quân Khương Lâm giật nảy mình vội nói: 

- Tam thúc... Ngài còn có chuyện gì? 

- Quân gia đời thứ ba đích hệ truyền nhân Quân Khương Lâm, tiến lên quỳ xuống nghe lệnh. 

Quân Vô Ý vẫn nghiêm nghị nhắc lại. 

Trong lòng Quân Khương Lâm nói thầm hai tiếng, thế nhưng dưới tình cảnh này, cũng chỉ có thể nghe lệnh quỳ xuống. 

- Quân gia đệ tam đại truyền nhân Quân Khương Lâm, tuổi trẻ kiên định, lòng dạ khoáng đạt, đã đủ đại nhậm. Nay ta Quân Vô Ý đem vị trí gia chủ truyền cho Quân Khương Lâm! Hoàng Thiên Hậu Thổ thiên địa chứng giám. 

Tuy Quân Khương Lâm đã biết trước kết quả nhưng khi nghe xong lời này cũng nhịn không được mà sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó hắn đứng dậy khua khua hai tay, nói: 

- Tam thúc ngài vẫn còn xuân thu chính thịnh, còn đang tráng niên. Không nên không nên, ngài vẫn còn là tráng niên, cần gì phải vội vàng truyền vị cho cháu? Cháu…cháu...cháu thật sự không muốn làm chức gia chủ gì đó... 

- Làm càn! 

Quân Vô Ý trợn mắt quát: 

- Gia chủ có lệnh, tử tôn Quân gia không tuân theo mệnh lệnh, coi như là tà đạo! Quân Khương Lâm, còn không tiếp nhận còn đợi tới khi nào? 

Quân Khương Lâm không thể làm gì được đành cụp mí mắt xuống, tiến lên cố nhận lấy, nói: 

- Tam thúc, cháu biết người đang lo lắng cuộc chiến ngày mai, thậm chí trong lòng còn có ý chí quyết tử, thế nhưng cháu vẫn phải nói với người, cháu không thể tiếp nhận, nhiều nhất chỉ là tạm thời thu nhận mà thôi, nếu như Tam thúc không có chuyện gì bình an trở về, chức gia chủ này cháu sẽ trả lại cho người. 

Quân Vô Ý nhịn không được cười nhạt một tiếng, nói: 

- Vậy cũng được. 

Đúng như lời nói của Quân Khương Lâm, trong lòng Quân Vô Ý sớm đã có ý muốn quyết tử, cuộc chiến ngày mai hoàn toàn không có một tia hi vọng sống sót, cho nên lúc đêm khuy này hắn mới đưa ra quyết định, giải quyết cho tốt hai đại sự trong lòng. 

Đối mặt với lời thề son sắt đảm bảo của Quân Khương Lâm, Quân tam gia cũng chỉ cho rằng hiện tại Quân Khương Lâm là đang an ủi mình mà thôi, há có thể tin tưởng? Cuộc chiến ngày mai, Quân Vô Ý hoàn toàn có thể lường trước được kết quả, đám cao thủ kia tất nhiên sẽ như ong vỡ tổ xuất chiến, sau đó bỏ mặc hắn làm chủ soái trấn giữ thành. Khi vô số huyền thú điên cuồng xông tới, sẽ xé tan bản thân mình thành từng mảnh! 

Thậm chí cao thủ của Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành nhân lúc mình hỗn chiến còn đâm sau lưng cũng không biết chừng. 

Loạn trong giặc ngoài hướng tới, tu vi bản thân mình chỉ là Thiên Huyền, cho dù là Thần Huyền cường giả cũng khó có thể tìm được đường sống.

Bình luận

Truyện đang đọc