Chương 264
“Đồ vô dụng!” Độc Cô Tiền vô cùng khinh bỉ sáu vị ca ca “đức hạnh” của mình, dè bỉu mắng một câu, trong khi bản thân hắn vẫn nhắm ngửa mặt lên trời mắt ra sức hít thở.
Cả bảy người đều rung đùi đắc ý, hai mắt nhắm nghiền ngửa mặt lên trời hít hà, cho nên cả bọn đều không có dể ý thấy, ngay phí trước của bọn họ, cách không đầy một trượng có xếp hơn mười vò rượu lớn. Bên trong là một loại rượu có màu vàng óng, hương thơm từ đó đang không ngừng lan tỏa khắp không gian, liên tục chui vào mũ bọn họ, làm ngây ngất lòng người.
Quân đại thiếu gia trợn mắt há miệng: ” Thế gian lại có loại người vô sỉ như vậy sao! Hơn nữa, không phải là một người mà là những bảy người lận! Tạo hóa thật khéo tay a!” Hắn nhịn không được liền giả bộ ho khan vài tiếng.
Nhất thời cả bảy người bừng tỉnh. Cả bọn đều cảm thấy có chút xấu hổ, vừa nhìn Quân Khương Lâm mới giật mình nhớ ra nhiệm vụ cần làm, đó là không nhiều lời tóm cổ tên này mang về Độc Cô gia, nghĩ vậy cả bảy người lập tức dừng lại, mười bốn con mắt trợn tròn kinh ngạc. Chỉ thấy trước mặt không biết tự bao giờ đã kê một cái bàn, Quân Khương Lâm đang yên yên ổn ổn ngồi đó, trên tay cầm một chiếc ly bằng ngọc trong suốt, bên trong đang đựng một chất lỏng màu vàng nhạt trông vô cùng hấp dẫn, hai mắt nhắm hờ từ từ đưa lên miệng, trên mặt hiện lên một nét tiếu ý. Sau đó, trông hắn bộ dạng vô cùng ngây ngất, hà ra một hơi thật dài……vô cùng cao hứng lên tiếng khen: “Rượu ngon….”
Đúng là chuyện lạ có thật, từ trước tới giờ chưa có nghe ai nói qua có loại rượu vừa trong vừa thơm như thế!
“Đại ca, ngươi xem… Đúng là rượu thật đó?” Độc Cô Kiệt nuốt nước bọt ừng ực: “Con mẹ nó, rượu thơm thật.”
“Nói thừa! Không phải rượu thì là giấm chua chắc? Ngươi có bao giờ thấy dấm thơm như vậy không? Quả là rượu ngon, sao từ trước tới giờ không có thấy nhỉ?!” Độc Cô Hào nước dãi chảy dài, rơi lộp bộp trên đất, nghe thấy vậy cũng đá đểu hai câu.
“Đừng nói là gặp, ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói có loại rượu này! Nhìn thật muồn thử một ngụm!” Độc Cô Trùng đưa tay áo lên lau nước dãi trên miệng, “Xoẹt” một cái, ống tay áo đã ướt sũng.
“Nói thừa! Ai chẳng muốn được thử một ngụm!” Sáu huynh đệ còn lại đồng thời khinh bỉ một phen.
“Quân Khương Lâm!” Độc Cô Anh quát lớn một tiếng như xé rách bầu trời, nhưng chỉ trong nháy mắt liền hạ giọng, dịu dàng hỏi: “Trong tay ngươi, là cái gì vậy?”
Thật kinh sợ, đúng là quái sự, không ngờ một người còn hơn cả Trương Phi mà lại có thể dịu dàng như vậy.
“Cái này cũng phải hỏi, đây là chén rượu, thế ngươi nghĩ nó là cái gì?” Quân Khương Lâm đung đưa chén rượu, làm bộ sơ ý, “Bẹp” một tiếng rượu rơi trên mặt đất vô cùng tà dị, trong chốc lát mùi rượu càng nồng nặc hơn.
Bảy người đồng thời hai mắt trợn tròn, nhất thời cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tại nơi đó đang có một chỗ bị rượu hất ra ướt sũng. Cả bọn hai mắt như tóe lửa: rượu quý như vậy trước giờ chưa có nghe qua mà tên tiểu tử này lại nỡ lòng làm đổ, thật là đáng hận! Sao lại có thể để như vậy? Ai chứ ta không thể nhịn được… Đúng, chúng ta không thể nhịn được nữa!
“Ta biết đó là chén rượu! Ta muốn hỏi ngươi trong chén là cái gì cơ?” Độc Cô Anh gầm nhẹ.
“Đây là nhà ta! Chén rượu này là chén rượu của ta, ta thích rót cài gì vào đó là quyền của ta, có thể là dấm chua, xì dầu, ngươi ý kiến giề”, Quân Khương Lâm hai mắt không chớp nói, sau đó đưa hai chân gác lên bàn, hai bàn chân rung rung đắc ý nói: “Đương nhiên, còn có thể dùng để rót rượu.”
Câu nói vừa xong, lại đưa chén rượu lên uống một ngụm, tấm tắc khen hai tiếng, đột nhiên giật mình như tỉnh mộng, hai mắt mở lớn hói: “Mà đúng rồi, rốt cục các ngươi tới đây làm gì? Có chuyện gì thì nói nhanh lên một chút, nếu không té đê.”
Bảy vị huynh đệ nhà Độc Cô ánh mắt đều dán vào tay cầm chén rượu của Quân Khương Lâm, không ngừng than thở, rượu ngon thế kia mà tên tiểu tử tay chân cứ đung đưa hoài, nếu sánh ra ngoài thì sao, mỗi cái đưa tay nhấc chân của Quân đại thiếu gia đều làm cho cả lũ giật mình thon thót, tức giận vô cùng nhưng cũng chỉ biết dậm chân tại chỗ mà thôi!