QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Hạc Trùng Tiêu càng thêm cung kính hơn. 

- Ừ, người của Quân gia cùng Độc Cô gia ở thành Thiên Hương cùng lão phu có chút quan hệ sâu xa, lão phu không hi vọng người của hai nhà này bị tổn thương. Hy vọng các vị có thể xem xét, coi như cấp mặt mũi cho lão phu đi. 

Quân Khương Lâm dùng một loại ngữ khí chậm rãi như thỉnh cầu, thế nhưng cẩn thận nghe ra lại giống như mệnh lệnh vậy. 

- Việc này dễ thôi. 

Hạc Trùng Tiêu ha ha cười nói: 

- Chúng ta hòan toàn không có ý định đối phó với hai nhà này. 

Hắn nghĩ một lát, sau đó móc trong người ra một cái bình ngọc nhỏ, nói: 

- Như vậy đi, trong lọ thuốc này có một ít bột, khi quyết đấu, người của hai nhà hãy bôi một chút bột này lên người, đảm bảo phải hết sức cẩn thận, tất cả huynh đệ sẽ không công kích bọn họ, cho dù bị hai nhà bọn họ đánh, chúng ta cũng sẽ không đánh trả. 

- Như vậy rất tốt, đa tạ. 

Quân Khương Lâm nhàn nhạt cười cười, cũng không biểu hiện ra là đang coi trọng việc này, cũng không làm ra vẻ quá vui mừng, bộ dáng bình thường như mây trôi nước chảy. 

Chúng Thú Vương chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, cao nhân ở trong không trung đã biết mất, tiếp đó tại vị trí của Hạc Trùng Tiêu, bình ngọc trong tay hắn cũng đồng thời biến mất không thấy. 

Thân pháp thần kì a! 

Các vị Thú Vương càng thêm bội phục. 

Rốt cục cũng làm xong hai chuyện, Quân Khương Lâm giả trang thành công, rốt cuộc đánh bạo trở về. Trước khi đi đương nhiên còn tạo ra một hồi sợ hãi cho đám Thú Vương. 

Thế nhưng đi được không xa, hắn liền nghĩ tới ngày kia mới quyết chiến, thời gian vẫn còn sớm, trong Thiên Phạt sâm lâm này không ngờ còn có loại Thiên Tà Vạn Độc quả, thật sự là khiến người ta kinh dị, không biết còn có thiên tài địa bảo khác hay không? Vừa rồi bản thiếu gia sao lại không nghĩ qua nhỉ, quá vội a! 

Nghĩ như vậy, khiến trong lòng hắn có chút ngứa ngáy. 

Thân hình đơn giản chuyển một lần, liền triển khai Âm Dương Độn của một tiếng đã biến vào chỗ sâu nhất trong Thiên Phạt sâm lâm. 

Trong rừng. 

- Tam ca, Tứ ca, các huynh mau nói đi, cao nhân kia rốt cuộc là ai vậy? Sao hai người các huynh lại có vẻ như rất quen thuộc hắn thế? Lại có thể nháy mắt đảm bảo để hắn đem đệ nhất trọng bảo của Thiên Phạt sâm lâm chúng ta đi? 

Xà Vương Thiên Tầm nghi hoặc nói: 

- Tuy nhiên người này đúng là có thực lực bí hiểm, vượt quá xa mà muội có thể đụng tới. Thế nhưng muội xem ra các huynh lại có bộ dạng ước còn không được như vậy? Chẳng lẽ các huynh lại tin tưởng hắn như vậy? Đây chính là tâm huyết kết tinh hơn ba trăm năm của thiên phạt chúng ta đó! 

Nghe những lời này tất cả đám thú đều nhìn về phía Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn. Nói thật bọn họ cũng đang ở trong sương mù. Quân đại thiếu gia ngụy trang thành cao nhân xác thực là biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ, khí thế duy ngã độc tôn, thế nhưng phần đe dọa này lại không thích hợp để đe dọa ở Thiên Phạt sâm lâm, nếu như không có lúc trước từng tiếp xúc Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn. Cho dù Quân Đại thiếu gia lợi hại hơn nữa, cho dù có thể giế t chết toàn bộ đám Thú Vương, cũng không khiến bọn họ sợ hãi! 

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn lại có bộ dạng rất đắc ý, dù sao cái thế cao nhân bực này một khi có thể lôi kéo, cơ bản chẳng khác nào đám huynh đệ tỷ muội sau này tiến giai cũng không thành vấn đề! Khi đó hai người mình chính là đại công thần của Thiên Phạt sâm lâm a! 

Tập thể tiến giai, hơn nữa lại không có nguy hiểm gì, con đường trước mắt trải rộng thềnh thang! 

Chuyện tốt bực này tại Thiên Phạt sâm lâm trong vòng vài ngàn năm cũng chưa từng có một lần! 

Đây tuyệt đối là sự kiện sáng tạo lịch sử a! 

Hai người đang dương dương đắc ý muốn khoe khoang hai câu, biểu hiện ra bản thân có thể giao du rộng rãi, không có chuyện gì là không làm được! Thế nhưng lúc này đột nhiên há to miệng nhưng lại không nói được câu gì. 

Đúng vậy, vị cao nhân thần bí này rốt cuộc chính là vị cao nhân kia, thế nhưng hai thú cũng chỉ biết có một cái tên "Phong Thanh Dương", thậm chí còn không biết cái tên này là thật hay giả, về phần người này rốt cuộc là ai, nghỉ ngơi ở đâu, phẩm hạnh như thế nào? Những thứ này một điểm hai người cũng không biết! Đến tận lúc này hai Thú Vương mới phát hiện vấn đề nghiêm trọng! 

Ta xxx! 

Hai chúng ta lại đảm bảo cho một người không hề biết thông tin gì về hắn! 

Lại có thể cam tâm tình nguyện, chuyện này là sao đây! 

Vạn nhất nếu không có tin tức, ba năm sau không có bất kỳ tin tức gì, lão ca hai người biết làm sao, đến lúc đó đi đâu tìm ngươi để lấy thần đan đây? 

Cho dù sau khi ăn thiên phạt Thánh quả rất nguy hiểm, có thể bị bạo thể, thế nhưng nó thật sự là pháp môn tăng lên thực lực. Không có nguy hiểm ổn định thăng cấp xác thực là rất hấp dẫn, thế nhưng thủy chung cũng chỉ là cái bánh vẽ trên giấy, cũng không thể ăn được, như thế chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, vạn nhất chuyện này cuối cùng thất bại, muốn đi tìm người cũng không tìm được! 

Rốt cục hai đại Thú Vương đã suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng lại không biết nói cái gì cho phải, nhất thời đều đưa mắt nhìn nhau, không biết làm sao. 

Triệt để là luống cuống! 

Mấy vị Thú Vương đang chờ đáp án, ai cũng gấp gáp, ai cũng có thể nhìn ra sắc mặt không đúng của hai thú, có một vị khẩn trương đứng ra hỏi: 

- Tam ca, Tứ ca, rốt cuộc là sao đây? Hai huynh đều nói đi. Ở đây đều là huynh đệ tỷ muội nhà mình, còn phải giữ bí mật sao!

Bình luận

Truyện đang đọc