*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mồ hôi lạnh trên đầu Quân Khương Lâm từ từ nhỏ xuống, rầu rĩ miễn cưỡng cười nói: "Tam thúc, tình báo của người đúng thật giăng như võng a, thật cường đại, không phải lúc đó người cũng xuất hiện đó chứ!"
"Địa giới nhiều cường giả điên phong xuất hiện như vậy, ta đi xem náo nhiệt thì có gì lạ!" Quân Vô Ý tức giận quát lớn một tiếng, nói: "Việc này dù sao cũng chính là một đại sự phát sinh trên đất của Thiên Hương quốc chúng ta, sớm đã kinh động đến bệ hạ, người đã hạ lệnh tra rõ chuyện này, ta nếu không biết, vậy Quân gia chúng ta đây quả là quá dốt nát rồi."
Hai mắt hắn sáng quắc nhìn Quân Khương Lâm, nói: "Những điều này đều không trọng yếu, điều trọng yếu, cũng chính là điều ta muốn biết là, vị cầm huyền đan xuất hiện, không biết trời cao đất rộng, làm việc vô liêm sỉ cực kỳ, chính là người hắc y che mặt tiểu Vương Bát Đản kia là ai?!"
"Ách, hẳn là một vị tiền bối cao nhân trong truyền thuyết chăng! Cao nhân như thế, há điệt có thể biết được, có khi là Chí Tôn Thần Huyền Vân Biệt Trần cũng không biết chừng, người khác há lại có khí độ xuất trần như vậy!" Quân Khương Lâm trịnh trọng nghiêm túc nói.
"Rất xuất trần sao?" Nét mặt của Quân Vô Ý lúc này giống như một tòa núi lửa sắp bộc phát, nói: "Mấy ngày trước ta mới cho ngươi một khỏa lục giai huyền đan, hiện tại lấy viên huyền đan này ra cho ta nhìn một chút coi."
Huyền đan hiện tại đang ở trong ngực Hạc Trùng Tiêu, lấy ra thế quái nào được? Thật sự là không cho ta đường sống mà.
A!
"Ách, chính là lục giai huyền đan đó sao." Nhãn châu Quân Khương Lâm xoay động, nói: "Bị mất rồi."
"Ném đi rất tốt, không phải là ném cho thiên phạt chi vương sao?" Quân Vô Ý chậm rãi gật đầu nói: "Rất tốt, rất cường đại, từ lúc ngươi tỉnh lại tới giờ, lão tử hỏi ngươi một đống vấn đề, ngươi trả lại cho lão tử tám đống lời nói dối. Quân Khương Lâm, Quân tam thiếu gia ngươi lớn lên đúng là có tiền đồ."
"Tuy ta không biết ngươi dựa vào cái gì mà có thể nắm chắc như vậy, thế nhưng bằng với thủ đoạn thoát thân của ngươi, lại càng không biết ngươi làm sao lừa những người kia; ta biết ngươi nói láo chính là không muốn ta lo lắng, thế nhưng." Quân Vô Ý chậm rãi nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
Quân Khương Lâm nghe vậy, trái tim bình bịch đập. Hắn vội vã xô chăn lên, muốn xuống giường, nói: "Tam thúc, điệt có chút mắc tiểu, không chịu được nữa rồi."
"Nhịn xuống cho lão tử! Nếu không nhịn được thì tiểu trong quần, trong chăn cũng được!" Quân Vô Ý rống to một tiếng. Quân Khương Lâm sầu khổ ngoan ngoãn không dám động. Quân tam gia lúc này mới tiếp tục nói: "Ta sẽ trừng trị ngươi theo gia pháp."
Quản Thanh Hàn giờ phút này đang tại nội viện lo lắng đi tới đi lui, vừa nghe được chuyện Quân Khương Lâm đã tỉnh lại, đang định tiến vào, thế nhưng lại thấy Tam thúc tiến vào trước. Tuy Quân tam thiếu gia chính là tiểu thúc tử, thế nhưng dù sao cũng là phòng ngủ của một thanh niên nam tử, Quản Thanh Hàn tự nhiên xấu hổ không dám tùy tiện xông vào, đành phải ở bên ngoài chờ. Đi tới đi lui đột nhiên nghe thấy tiếng gào trong phòng truyền ra. Nàng không khỏi xiết chặt nắm tay, nghĩ: Tam thúc bạo nộ rồi, cái tên gia hỏa này không phải là làm chuyện xằng bậy gì chứ, sao lại làm cho Tam thúc giận giữ lớn như vậy?
Chính là lúc trong lòng nàng đang lo lắng!
"Rầm!" Một đoàn bóng trắng từ trong phòng bay ra, Quản Thanh Hàn cơ hồ là vô ý thức đón lấy, lại bị xung lực mãnh liệt làm cho lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, đồng thời tiếp được thân thể này, ép vào khuôn ngực mình, người nọ còn kêu thảm một tiếng: "Tam thúc, nhẹ tay thôi a!"
Thì ra là Quân đại thiếu gia!
Quản Thanh Hàn "A" Một tiếng kinh hãi, bàn tay sờ trúng hạ thân hắn, nàng đỏ bừng cả khuôn mặt.
Quân Khương Lâm bị Quân tam gia một cước đạp bay, ngoài miệng tuy hô to gọi nhỏ, thế nhưng thân thể trên không trung đã điểu chỉnh thật tốt tư thế, tuyệt đối mười phần nắm chắc có thể đẹp mắt rơi xuống đất; sao biết thoáng cái lọt vào ngực một nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương a, hắn sợ hãi định mở miệng kêu lên, lại ngửi thấy một mùi thơm xông lên mũi, cảm giác mềm mại như xuyên qua lớp vải, khiến hắn có cảm giác mình lập tức bắn ngượi lại.
Nhịn không được toàn thân một hồi sảng khoái. Đang muốn hảo hảo mà hưởng thụ lại bị ném ra ngoài.
Lần này đúng thật là không kịp đề phòng chỉnh tư thế, tư thế lúc này chính là rơi tự do, cho nên cái mặt trực tiếp hôn lên mặt đất, thiếu chút nữa răng môi lẫn lộn. Tiếp đó Quân tam gia nhảy ra khỏi phòng, không tránh khỏi một trận rầm, bịch, bốp, chá...t Đánh điên cuồng một trận, quyền đấm cước đá dày đặc như mưa rơi,lại thấy Quản Thanh Hàn ở bên cạnh sắc mặt đỏ bừng kêu lên một tiếng kinh sợ.
Quân tam gia cũng không hỏi han gì, biết là Quản Thanh Hàn ở bên ngoài cũng đã nghe hết, cho nên Quân Vô Ý hoàn toàn không có điểm cố kỵ, buống chân xả quyền.
Quân Khương Lâm một tay ôm đầu, một tay che đũng quần, toàn thân trực tiếp co thành một khối cầu y như bao cát.
Bó tay a, cứ thế mà đáng a! Nếu mãi không hết giận thì làm sao đây? Mỗi một đòn đều hơn một trăm cân đó! Tam thúc ngài không biết thu pháp tùy tâm hay sao!
"Tam thúc...Người, người, đừng đáng, đừng đáng nữa!" Quản Thanh Hàn sốt ruột ra mặt khuyên can.
Lời vừa nói ra rõ ràng trong thanh âm còn xen lẫn vẻ sốt ruột cùng đau lòng. Quân Vô Ý rất bất ngờ ngừng tay, thậm chí Quân Khương Lâm nằm trên mặt đất cũng kinh ngạc mở to hai mắt. Thúc chất hai người vô cùng có ăn ý đồng thời trừng tròng mắt thành chữ o nhìn Quản Thanh Hàn, sau đó nhìn nhau, cùng thấy vẻ không tin trong mắt đối phương.
Khi nào mà Quản Thanh Hàn lại quan tâm đến chuyện chết sống của Quân Khương Lâm vậy?