QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Ba người mới xuất hiện đã công tới! 

Hai người lúc trước cũng nhân cơ hội này, theo sát phía sau Dạ Cô Hàn, cả năm người đồng thời tấn công lần thứ hai. Vẻ tức giận trong mắt Dạ Cô Hàn bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một mảng màu đỏ sậm, bên trong mang theo một sự trầm tĩnh tới đáng sợ! 

Huyền khí màu thiên lam trên người hắn càng ngày càng đậm, sát khí trên trường kiếm cũng càng ngày càng bạo tăng, tuy lấy một địch năm cao thủ Thiên Huyền nhưng kiếm pháp không loạn, trầm ổn vô cùng! 

Trong lúc cấp bách, hắn gắng xoay người nắm lấy thân thể mềm mại của Linh Mộng công chúa mà ném ra thật xa, miệng quát: 

- Chạy mau! 

Thân thể mềm mại nhỏ bé và yếu ớt của Linh Mộng công chúa bay lên trong không trung, xa hơn mười trượng mới rơi xuống đất, đôi mắt của nàng đỏ lên, nước mắt trào mi mà ra, nức nở nói: 

- Dạ thúc thúc! 

Nếu không tính tiền bối cao nhân kia, thì người thật sự đối xử tốt với nàng, chỉ còn một mình Dạ thúc thúc này! 

Hai mắt Tôn Tiểu Mỹ nhấp nháy, trong lòng cấp tốc suy nghĩ: "Mục tiêu của đối phương rõ ràng Linh Mộng công chúa, một mình Dạ Cô Hàn e là khó chống đỡ được năm người Thiên Huyền bọn họ! Kế sách tốt nhất bây giờ là mau chóng quay về gọi viện binh xin giúp đỡ!" 

Nhưng cho dù là có viện binh thì sao, đối phương có tổng cộng năm Thiên Huyền cao thủ, thực lực như thế, phóng mắt cả Thiên Hương đế quốc cũng thuộc loại nhất nhì, cho dù là các đại thế gia của Thiên Hương cũng chưa chắc có thực lực cỡ này! 

- Tiểu Nghệ, mau thả Tiểu Bạch Bạch cạy đi gọi viện binh! 

Tôn Tiểu Mỹ cuối cùng cũng thông suốt, nàng liếc mắt một cái đã thấy được trong lòng của Độc Cô Tiểu Nghệ, Tiểu Bạch Bạch đang nằm giương mắt nhìn, liền nghĩ ra kế sách này. Trước mắt, dù là ai trong hai nàng cũng không kịp chạy đi cầu cứu, huống chi cả hai nàng cũng không có ý định bỏ chạy. Tuy nhiên, Tiểu Bạch Bạch thì bất đồng, tuy rằng Tiểu Bạch Bạch còn nhỏ, thực lực không cao, nhưng với tốc độ của bát giai huyền thú, cho dù là cao thủ Thần Huyền cũng khó mà đuổi kịp nó, huống chi thân thể nhỏ bé của nó cũng rất khó bắt giữ. 

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời tỉnh ra, lôi Tiểu Bạch Bạch từ trong lòng ra, cũng không quan tâm nó nghe có hiểu hết hay không, nói vội vàng: 

- Tiểu Bạch Bạch, ta toàn bộ đều nhờ vào mi, nhanh chóng gọi phụ thân của ta tới cứu mạng! Nhanh đi! 

Vài tiếng bang bang vang lên, Dạ Cô Hàn thối lui mấy bước, khóe miệng trào ra tơ máu, nhưng hắn vẫn cố đứng thẳng sừng sững, tiếp tục ngăn cản thế công của hai hắc y nhân bịt mặt đang truy kích Linh Mộng công chúa, vẫn giữ được thế nhất phu đương quan vạn phu mạc khai (Một người giữ cửa ải, vạn người cũng không thể qua). 

Gã hắc y nhân cầm đầu hắc hắc cười lạnh nói: 

- Dạ Cô Hàn, mục tiêu của chúng ta vốn là Linh Mộng công chúa, cũng không cần nhất định phải tổn thương sinh mệnh ngươi, bất quá, nếu ngươi thích tìm chết, năm huynh đệ chúng ta liền thành toàn cho ngươi! 

Hắn nói xong liền vung tay lên, năm người đồng thời theo năm phương hướng cùng nhau triển khai tấn công như cuồng phong bạo vũ. 

Trường kiếm giống như linh xà của Dạ Cô Hàn vung ra hình thành một đoàn quang mang, trong miệng quát to: 

- Các ngươi là ai? Nếu có dũng khí thì không cần làm trò dấu đầu lòi đuôi, mau khai tên họ ra!

Bình luận

Truyện đang đọc