QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

- Ân? Điều này chính là sơ hở sao? Chính là bởi vì các nàng cũng là người Thiên Hương, mới xin cùng chúng ta đồng hành. A, không biết ta là ai cũng không có gì là lạ. Lúc trước cùng Tiêu gia phân cao thấp sớm nghe bọn chúng gọi tên của ta, hai nàng kia mới biết mà, nếu lúc đó còn nói không biết mới là không bình thường? Các nàng phía trước bị Tiêu gia làm khó xử, ta trượng nghĩa giúp các nàng giải vây, đúng là cử chỉ hiệp nghĩa mà? 

Quân đại thiếu khó hiểu hỏi lại. 

Quản Thanh Hàn nhất thời im lặng, trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục nói: 

- Quân tam thiếu gia, chẳng lẽ chính ngươi còn không biết thanh danh mình rốt cuộc hay ho thế nào sao? Đã muốn thối đến cái tình trạng gì? Nếu hai nữ tử này thật sự là người của thành Thiên Hương, chỉ cần nghe được cái tên "Quân Khương Lâm", tất nhiên là muốn lập tức bỏ chạy cũng không lạ, trốn càng xa càng tốt, làm sao còn có thể vội vàng lại đây? Còn chủ động yêu cầu đồng hành? Đây chẳng phải là tặng dê vào miệng cọp sao? 

Đúng là lời nói cũng đáng phải để ý, bản thân ta quả thật là không nghĩ tớitình tiết này... mà khoan? 

Quân Khương Lâm nhất thời tỉnh ngộ, lại như có suy nghĩ gì, rơi vào trầm tư, đột nhiên: 

- Lời này của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ tại Thiên Hương thành, hình tượng của ta kinh khủng đến không thể chịu được sao? 

Những lời này nhất thời làm cho hai nàng bật cười. 

- Khương Lâm ca ca đương nhiên có hình tượng tốt đẹp lắm, bất quá Thiên Hương thành trước mắt tựa hồ chỉ có một mình ta biết, nếu không Khương Lâm ca ca còn không sớm bị người khác dụ dỗ rồi! 

Độc Cô Tiểu Nghệ tiến lên, đắc ý bám vào cánh tay của hắn. 

- Hình tượng của ngươi thì chính ngươi rõ ràng, còn cần ta nói tỉ mỉ sao? Hơn nữa, ta thực buồn bực, ngươi có hình tượng từ lúc nào ta còn không biết nha? 

Quản Thanh Hàn lườm hắn một cái, nói: 

- Các nàng lúc trước nói dối cũng là thứ yếu, còn hiện tiếp theo, ta thật sự đang để ý, cũng cùng thời điểm của chúng ta, các nàng cũng không phải là đang giằng co với người của Tiêu gia Phong Tuyết Ngân Thành, bị hãm hại này nọ! Song phương căn bản chính là đang giằng co. Cần chú ý là: Đang giằng co! Đây cũng chính là nói, ít nhất các nàng cũng có đủ thực lực để đối kháng với lực lượng cường đại của Phong Tuyết Ngân Thành. Mà nhất là bạch y thiếu nữ kia cũng không có vẻ gì sợ sệt, Mai Tuyết Yên cùng Mai Thiên Thiên hai người lại hoàn toàn không có bất kỳ sự sợ hãi hay khác thường nào! 

- Ý của nàng là các nàng ta hẳn là có cường đại cao thủ bảo hộ? 

Quân Khương Lâm nhíu mày lại. 

- Đúng! 

- Không sai, nhưng trên thực tế, ngươi cùng ưng lão đều không có phát hiện người bảo hộ của các nàng. Điểm này rất là kì quái! 

Quản Thanh Hàn đúng là nữ tử, hiểu toàn diện và chi tiết: 

- Nếu là người không nhận ra, không phát hiệ được gì thì còn có thể hiểu được, nhưng ngay cả bát đại chí tôn Ưng Bác Không cũng không thể phát hiện một chút dấu vết để lại, vậy cao thủ ẩn tàng này thực sự là cường đại đến mức nào đây? 

Quân Khương Lâm hai tay đan vào nhau, tại trướng bồng thong thả dạo quanh hai nữ tử. 

- Cho nên, từ điểm này mà phán đoán, người hộ vệ hai người bọn họ, huyền công đã đạt tới cảnh giới cao hơn Ưng Bác Không tiền bối! Cho nên mới có thể hình thành cục diện giằng co với Phong Tuyết Ngân Thành, cũng chính bởi vì thế Ưng Bác Không mới không phát giác sự hiện hữu của người bảo hộ hai nàng! Chuyện phải thế này mới hợp lý! 

Quản Thanh Hàn trực tiếp nói rõ!

- Không sai! Còn gì nữa không? 

Quân Khương Lâm gật gật đầu. 

Nếu kết luận đúng là như vậy, vậy là có một câu hỏi mới: Nếu có hộ vệ cường đại đến như vậy, thì còn cần gì tới sự bảo hộ của quân đội? Mặc kệ hộ vệ cao thủ của các nàng có bao nhiêu cường đại, nhưng không nên quên nơi này là quân doanh. Hai nữ tử yếu đuối bên trong, hộ vệ của các nàng thủy chung cần bảo trì bí mật, nếu ai đó có ý xấu, hộ vệ của các nàng cũng chưa chắc kịp thời lập tức cứu viện. 

Quản Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm. 

- Cho nên ta phán đoán, bản thân các nàng tất nhiên có năng lực khác giúp các nàng tương đương nắm chắc. 

Quản Thanh Hàn chau đôi mày thanh tú: 

- Nếu các nàng có năng lực tự bảo vệ mình, tại sao ngươi và Ưng tiền bối lại không thể nhìn ra điều gì hế? Đây là điểm kỳ quái nhất! 

Quân Khương Lâm tiếp tục gật đầu. 

- Ta đang suy đoán một cách quá mức là cái lực lượng thần bí bảo vệ kia có thể hay không là đến từ chính bản thân hai nữ tử này, sự thật họ có lực lượng vô cùng mạnh mẽ? 

Quản Thanh Hàn rốt cục nói ra chỗ hoài nghi nhất trong lòng mình. 

- Chỉ có như thế, toàn bộ những chuyện không giải thích cuối cùng đều có thể giải thích thông suốt. 

Quản Thanh Hàn càng nói càng là có chút khiếp sợ: 

- Nếu dùng suy luận này mà nghĩ, hai nữ tử này thậm chí so với Ưng Bác Không tiền bối còn muốn cao hơn, có thể là tuyệt đại cường giả? 

- Loại phân tích có vẻ hữu lý, nhưng lại có vẻ không có khả năng. 

Quân Khương Lâm trầm trọng nói: 

- Bất luận như thế nào, các nàng cho tới bây giờ vẫn chưa biểu hiện ra có gì ác ý đối với chúng ta, yêu cầu duy nhất chẳng qua cũng chỉ là mang theo các nàng phản hồi Thiên Hương thành, chỉ như thế mà thôi, hết thảy nghi vấn, ta tin tưởng khi tới Thiên Hương thành đều sẽ được giải quyết. Hiện tại chỉ cần âm thầm lặng lẽ chuẩn bị cho tốt là được. 

- Ta nói nhiều như thế chẳng qua cũng chỉ muốn ngươi cần chuẩn bị đề phòng một cách tốt nhất. 

- Ta theo chân bọn họ ở cùng một chỗ cũng sẽ âm thầm quan sát. Bọn hắn cũng không có khả năng ở mỗi tiếng nói mỗi cử động đều không có sơ hở. 

Quản Thanh Hàn thở phào thở phào một cái rồi đứng lên. 

Quân Khương Lâm đảo cặp mắt trắng dã, nói chuyện chấm dứt rồi sao? "Quản đại mỹ nhân muốn hồi phủ chứng minh ước nguyện đêm này của mình phải vứt vào sọt rác rồi. Con bà nó, ta biết vậy không cần tắm rửa làm đẹp làm chó gì!", Quân Khương Lâm trong lòng buồn bực tự nhủ. 

Quản Thanh Hàn quay đầu đi rồi, Quân Khương Lâm phờ phạc, đang chuẩn bị độn đến bên trong Hồng Quân Tháp đi luyện công, ngẩng đầu mới phát hiện Độc Cô Tiểu Nghệ cư nhiên còn ở tại chỗ này, đang mở to mắt nhìn mình. 

- Cô còn chưa đi? Có chuyện gì sao?

Bình luận

Truyện đang đọc