QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Tuy rằng Triệu Kiếm Hồn cũng là danh tướng một đời, nhưng tu vi huyền khí lại không cao, tuy hắn cũng có phát hiện ra thiên địa dị biến, nhưng hắn không rõ sự dị biến này kinh khủng như thế nào, cũng có thể nói hắn chỉ mới ở mức căn bản mà thôi! Phí Mộng Thần sắc mặt âm trầm cực kỳ, vốn đang khiếp sợ thực lực tuyệt đỉnh của vị cao nhân nào đó, lại bị Triệu Kiếm Hồn chất vấn, nặng nề hỏi: 

- Triệu Kiếm Hồn, chuyện của Quân Vô Hối, phải chăng ngươi đang hoài nghi là do ta làm? 

- Chẳng lẽ không thể hoài nghi sao? Liên tục chiến thắng bốn lần không biết vì sao mà thắng, thắng lợi thật là khuất nhục. Hơn nữa, thời gian chuyện đó xảy ra, quốc sư người cũng không có mặt tại đế đô! Ta xin hỏi quốc sư, khoảng thời gian đó, người đang ở đâu? 

Triệu Kiếm Hồn mặt không chút thay đổi nói tiếp: 

- Nếu chính diện chiến đấu, nếu ta có bất cứ cơ hội nào gi3t chết Quân Vô Hối, ta sẽ xuống tay không chút do dự! Tuy nhiên, liên tục bốn lần, đều là bị địch nhân đánh cho đại bại, sau đó thủ lĩnh của địch nhân lại bị gi3t chết một cách không minh bạch. Cuối cùng, ta chẳng biết tại sao mình lại chiến thắng! 

Triệu Kiếm Hồn cố kiềm chế, thấp giọng gầm gừ: 

- Toàn bộ đại lục này đều nói Triệu Kiếm Hồn ta chính là một đại soái may mắn! May mắn đại sư! Quốc sư người có hiểu ý nghĩa bốn chữ này không? May mắn cái rắm! *** chó đại sư! 

- Vinh nhục của một cá nhân, lẽ nào còn quan trọng hơn quốc gia lê dân hay sao? 

Phí Mộng Thần nhíu mày.

- Vinh nhục của một cá nhân, lẽ nào so với quốc gia lê dân còn quan trọng hơn? 

Phí Mộng Thần cảm thấy chấn động. 

- Cá nhân vinh nhục ư? Nó chính là danh dự của một quân nhân! 

Triệu Kiếm Hồn cười bi tráng: 

- Dù sao những chuyện kiểu này ta có giải thích nữa ngươi cũng không thể hiểu được. Ngươi là người trong quan trường, chức cũng không nhỏ, chỉ dưới một người nhưng trên vạn người, cho nên cũng không nhất thiết phải hiểu cái gì mà "quân nhân vinh nhục", cái mà ngươi quan tâm chính là cuối cùng kết quả sẽ thế nào thôi, đúng không? 

Phí Mộng Thần tức giận cười, ngón tay chỉ về Thiên Hương Thành nói: 

- Vừa rồi chắc ngươi cũng cảm nhận được chứ? Ngay cả ngươi có kém cỏi hơn một chút đi chăng nữa cũng phải hiểu rằng, nếu toàn bộ những cao thủ này mà tham gia chiến tranh thì chẳng mấy chốc, Thiên Hương đế quốc có thể thống nhất đại lục rồi! Điều này đối với chúng ta, chắc chắn là thảm họa! Cái gì gọi là quân nhân vinh nhục? Bổn quốc sư tất nhiên cũng từng nghe qua, nhưng như thế thì sao? Chớ nói những tên bị ta giết, cho tới lúc chết cũng không biết là do ai, trong lòng không chút hối hận, mà có như thế thì sao, vì Vũ Đường ta nguyện làm tất cả, và cũng tự cảm thấy không có thẹn với lương tâm! 

Triệu Kiếm Hồn đang đứng trên lưng ngựa giống như một cây thiết thương thẳng tắp nghe vậy quay đầu lại, lạnh lùng nói: 

- Không thẹn với lương tâm? Một tên chuyên cắn trộm người khác như ngươi mà cũng dám mở miệng nói câu này, thật không biết xấu hổ! Phải trái thế nào đã có người đời phán xét!. Truyện Sắc 

Phí Mộng Thần bị hắn chọc tức đến nghẹn họng, hai mắt nổ đom đóm: "Đây là loại người gì vậy? Thật là chưa từng gặp qua tên nào nói chuyện khốn nạn như tên này, mỗi lần nhắc tới loại chủ đề này cả hai đều như dương cung bạt kiếm. Lão phu mười năm qua lúc nào cũng phải gào thét, tức muốn nổ phổi!" 

Trong khi đó, phía bên kia, một đội nhân mà cũng đang chậm rãi hành quân, từng bước ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm! 

Trong đội nhân mã này, tất cả mọi người quần áo đều tơi tả, gọi là quần áo cho oai, chứ trên thực tế chúng cũng chỉ là mấy miếng vải chắp lại vá mà thôi, thậm chí có vài người còn phải lấy da thú mặc tạm. Thêm vào đó, tất cả bọn họ trên người đều chi chít vết thương, những vết sẹo đã lành cũng không dưới mười cái, nhìn qua gần như toàn thân đều không có một chỗ nào da thịt còn nguyên vẹn cả. Do vậy, có thể khẳng định rằng mấy người này đã trải qua ranh giới sinh tử rất nhiều lần rồi! 

Hơn nữa còn có không ít người bị thương ở chân, đi khập khà khập khiễng, tuy nhiên vẫn rất kiên cường hành quân, từ chối mọi sự giúp đỡ của những người khác, tự lực cánh sinh, gậy cũng chẳng thèm dùng, thế vậy mà cũng vẫn theo kịp đoàn người, không bị bỏ lại phía sau. 

Tuy bọn họ thương thế đầy mình nhưng vẫn rất kiên cường, đầy nghị lực! Trong mắt mỗi người thần quang sắc bén không có giảm đi tẹo nào mà hoàn toàn ngược lại, vì tất cả đều bị băng bó toàn thân nên đội ngũ gần trăm người trông vô cùng thảm hại, tuy nhiên mỗi nơi họ đặt chân đến đều mang theo một cỗ sát khí ngút trời! 

Quan sát kĩ hơn một chú...t! 

Có thể dễ dàng nhận ra trên lưng của mỗi người, bất kể người đó là ai, dù có bị thương nặng đến mấy, đều mang theo một chiếc bọc rất lớn, mỗi khi họ chạm tay vào những chiếc bọc đó, trên mặt ai nấy cũng không khỏi lộ ra một chút tự hào. Hiển nhiên, trong những chiếc bọc đó là toàn bộ chiến lợi phẩm của mỗi người tự tay săn được! 

Tất cả bọn họ đang kiên cường thẳng tiến về Thiên Hương thành, tuy có chút chậm chạp nhưng vô cùng ổn định vững chãi. Mặc dù trong ánh mắt của họ thoáng lên chút vội vàng, gấp gáp, thế nhưng bước đi mỗi người vẫn rất trầm ổn, nhịp nhàng, không lộn xộn. 

Đây chính là ba trăm hộ vệ ngày trước được Quân Khương Lâm đưa vào Thiên Phạt sâm lâm tiến hành tử vong huấn luyện! Mới vài tháng ngắn ngủi, từ một viên khoáng thạch tầm thường, trải qua một đợt ma luyện bên bờ vực sinh tử, họ đã trở thành những khối thép tinh khiết đáng giá! Nếu như nói trước đây họ chỉ giống như một thanh đao chưa mài dũa thì hiện tại chính là một thanh lợi đao sắc bén, sát khí ghê người! 

Ngay phía sau bọn họ, ở sâu bên trong Thiên Phạt sâm lâm, đột nhiên có hai cái bóng đen nhảy mạnh lên trên không, mang theo tiếng gào thét chói tai, rồi cực nhanh lao về phía Thiên Hương thành. Tất nhiên, cả đoàn người cũng chẳng kịp trông thấy rõ ràng đó là người hay thứ gì khác, đơn giản, họ chỉ thấy hai cái bóng đen mờ mờ, thoắt một cái đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc