QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Dư âm! 

- Lệ Tuyệt Thiên, là bổn tọa muốn giết ngươi! 

Hắc bào nhân lăng không mà đứng trên không trung, trầm trọng lên tiếng. Sau đó một chân duỗi ra, từ hơn mười trượng trên không trung giống như đi cầu thang vậy, hai tay chắp sau lưng, hơi ngửa đầu, từng bước một đi xuống! 

Mọi người hoảng sợ kinh hãi! 

Lăng không hư độ, như giẫm trên đất bằng! 

Cho dù là thiên phạt Thú Vương vị Thú Vương phi hành Hạc Trùng Tiêu kia, cũng tuyệt đối không có bổn sự thần diệu như vậy! Huyền công của người này, hiển nhiên đã cao thâm tới tình trạng không cách nào hình dung. 

Ánh mắt Lệ Tuyệt Thiên buồn bã, phác thông một tiếng té trên mặt đất. Hắn vốn là hồi quang phản chiếu nhảy dựng lên, hiện tại chứng kiến chiêu thức thần công có một không hai, kinh thế hãi tục như vậy, mặc dù là mình có đầy đủ lực lượng cũng tuyệt không phải là đối thủ của người này! Người trước mắt này, chỉ sợ so với thiên phạt Mai tôn giả còn đáng sợ hơn nhiều lắm! 

Lệ Tuyệt Thiên triệt để mất đi ý chí chiến đấu! Hắn cúi đầu, chẳng qua là thấp giọng hỏi một câu: 

- Vì sao? 

- Vì sao? Ngươi cũng muốn hỏi lý do sao? Chung quy ngươi không phải là nói nắm tay nắm giữ đạo lý sao? 

Thần bí hắc bào nhân hừ lạnh một tiếng, nói: 

- Có một số người ngươi vĩnh viễn không thể đắc tội. Ngươi. Đắc tội không nổi! Nếu đắc tội, ngươi sẽ phải trả một cái giá rất lớn! Hiểu chưa? 

- Hiểu rồi. 

Lệ Tuyệt Thiên thê lương ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: 

- Ta không hy vọng xa vời có thể sống sót, thế nhưng ta muốn biết, ta rốt cuộc đã đắc tội với ai? 

- Ngươi đắc tội với ai? 

Thần bí hắc bào nhân cười lạnh một tiếng, nói: 

- Ngươi cũng đã biết, huyền thú của thiên phạt tại sao lại phá hư lợi kế của ngươi, vì sao không công kích đám người các ngươi muốn hãm hại? Chẳng lẽ. Sự tình bên trong có điểm mờ ám, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? 

- Là ngươi! Thì ra là ngươi không cho huyền thú công kích Quân Vô Ý! 

Lệ Tuyệt Thiên trong lòng lóe lên linh quang, lập tức đoán ra, rồi lại không thể tin, cứng họng nói: 

- Quân gia? Ngươi không ngờ là vì Quân gia? 

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong toàn trường lập tức om sòm! Trong chuyện này, thậm chí kể cả Quân gia Quân Vô Ý! Đồng dạng cũng há to miệng: "Quân gia chúng ta khi nào có được chỗ dựa quá lớn như vậy? Tại sao ta lại không biết?" 

Thế nhưng những người khác đều nhìn về phía Quân Vô Ý. Cũng chỉ có một loại cảm xúc: diễm mộ! 

Quá ghen ghét, nguyên lai sau lưng Quân gia cư nhiên còn dấu một vị cao nhân kinh thiên động địa! Xem ra sau này tuyệt đối không thể đơn giản trêu chọc vào Quân gia, không thể trêu vào a! 

- Quân gia, ha ha, quả thực cũng không phải là Lệ Tuyệt Thiên nhỏ nhoi ngươi có thể trêu vào! Bổn tọa tuyệt tích nhân gian đã hai mươi năm, không muốn ra ngoài giết chóc, thế nhưng lại có rất nhiều kẻ không biết tự lượng sức mình, không biết bản thân chính là ếch ngồi đáy giếng! 

Thần bí hắc bào nhân nói xong, ánh mắt phong duệ nghiêm nghị nhìn về phía đám người Phong Tuyết ngân thành. Tiêu Bố Vũ bọn người đột nhiên không khỏi cảm thấy toàn thân mát lạnh. Sắc mặt đại biến. 

Hắc bào nhân lãnh băng băng nở nụ cười nói: 

- Về phần các ngươi, không cần kinh hoảng, chỉ cần các ngươi không làm lão phu mất hứng, lão phu cũng không có hứng thú tìm các ngươi gây phiền toái. Oan có đầu, nợ có chủ, ha ha! 

Một tiếng cười dài âm lãnh vang lên. Hắc y bịt mặt ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tiêu Bố Vũ đám người, ánh mắt rõ ràng là có ý cảnh cáo! 

Tiêu Bố Vũ miễn cưỡng cười nói: 

- Các hạ ân oán rõ ràng, Tiêu mỗ bội phục. 

Hắc bào nhân hừ một tiếng nói: 

- Ân oán rõ ràng sao? Sao ta không thấy đâu cả. Hắc hắc! Để ta diễn một trò nhỏ cho các ngươi xem! 

Hắn cứ như vậy đứng tại hư không, vẫn không nhúc nhích. Hỏa diễm đen như mực từ trên người bùng lên, đột nhiên bao vây lấy thân thể Lệ Tuyệt Thiên. 

Hắc bào nhân ha ha cười, điềm nhiên như không, nói: 

- Lệ Tuyệt Thiên, nếu như làm chí tôn, ngươi thất bại, thế nhưng làm chí tôn bại hoại mà nói, không thể nghi ngờ gì, ngươi rất thành công. 

Trong lúc mơ hồ, mọi người tựa hồ nghe ra, vị chí tôn phong quang vô hạn đệ nhị này phát ra một tiếng rú ngắn ngủi đầy vẻ hoảng sợ. 

Sau đó hắc bào nhân tựa hồ khẽ vẫy tay. Nhặt lên vật gì đó, tiếp đó kim quang lóe lên, hai thanh phi đao rơi vào trong tay hắn, đúng lúc này, Mai tôn giả đột nhiên hô to một tiếng: 

- Chậm! 

Nàng đã nhìn ra, hắc bào nhân cầm trong tay chính là Huyền Đan Báo Vương! 

Bình luận

Truyện đang đọc