"Suy cho cùng!" Ưng Bác Không cười ha ha: " Cái chúng ta quan tâm nhất chính là tự bản thân mỗi người cuối cùng có thể thành công hay không? Còn những cái khác không cần để ý! Vì một câu nói này, xứng đáng uống cạn một chén lớn! Mang rượu đến!"
Quân Khương Lâm cười ha ha, bàn tay đưa ra mời Tống lão tam, nhường lão mang rượu lên phẩm trước. Động tác này làm ba người đang chờ đều cảm thấy có chút giật mình. Phẩm rượu thưởng trà, điều tối kỵ nhất chính là để chủ nhà lên trước.
Cảm nhận của mỗi người, đặc biệt đối với loại mùi nồng đậm như thế này, thì càng quan trọng. Nếu như hai loại rượu đều có mùi vị tương tự nhau, hiển nhiên loại được phẩm trước sẽ giành chiến thắng là điều không cần bàn cãi!
Chẳng lẽ tiểu tử này tự tin thật sự? Nhìn thấy bộ dạng Quân Khương Lâm như vậy, trong lòng tất cả mọi ngưởi ở đây đều hiện lên một dấu hỏi to đùng.
Thấy như thế, Tống lão tam cũng không chần chờ, ngay lập tức vung tay lên, huyền khí lam sắc nhàn nhạt chợt lóe lên, bốn chén rượu đồng thời hạ xuống trước mặt bốn người, vô cùng yên lặng không gây ra bất kì động tĩnh gì.
Công phu này khi Tống lão tam thi triển vô cùng liền mạch như nước chảy mây trôi, tự nhiên, lưu loát tới cực điểm, coi bộ tiêu sái như thường, làm cho tên tiểu thế tử kia hâm mộ không thôi.
Lớp bùn trên miệng hai vò rượu vừa mở ra, trong nháy mắt không gian xung quanh tràn ngập hương rượu nồng nàn, hai người Vương gia và Ưng Bác Không nhịn không được đều nhắm hai mắt lại hít một hơi thật sâu.
Hai người này đều là ái nhân chi nhân, đồng thời cũng là chuyên gia phẩm rượu trong thiên hạ, thật là không có biện pháp a, không ngờ lại đồng thời có mặt tại nơi này, một người là Vương gia đế quốc, còn người kia là một đại đại tông sư nổi danh đương thời, nếu bọn họ đã muốn uống rượu thì lấy gì mà ngăn cản họ đây?
Trước khi phẩm rượu cần phải phẩm hương!
"Quả là hảo tửu!" Ưng Bác Không thản nhiên nói: "Thật không hổ danh một đại tông sư về ủ rượu, đủ nghị lực bỏ ra vài năm để làm ra loại rượu này, chỉ cần ngửi qua một chút đã làm cho người ta cảm thấy rất khoan khoái rồi. Nếu kể tới những loại gọi là hảo tửu mà ta đã có dịp thưởng thức qua, cùng lắm cũng chỉ có hai hoặc ba loại miễn cưỡng có thể so với loại rượu này!"
Nghe vậy Quân Khương Lâm mặt nhăn mày nhúm, rượu này mặc dù có hương vị nồng nàn, nhưng hình như có chút quá nồng. Cũng giống như nước hoa cao cấp vậy, nếu chỉ lưu lại trên người một mùi nhàn nhạt đủ để cho những người qua đường hoài niệm, cảm thấy có chút trang nhã, quý phái mà thôi, nhưng nếu đổ cả một lọ lên người... Điều này làm cho người bên cạnh cảm thấy chán ghét, coi thường.
Tống Thương hai tay nâng vò rượu lên, thần tình trịnh trọng, khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị. Lam quang chợt lóe, huyền khí xuyên vào trong vò rượu, ba một tiếng, nhất thời một tia rượu như mũi tên bay vọt ra ngoài, hướng thẳng vào một cái chén bạch ngọc, đủ đầy chén, tất nhiên nửa giọt cũng không bị sánh ra ngoài.
Tiếp đó là chén rượu thứ hai, thứ ba... Bốn chén rượu lần lượt được rót đầy, mũi tên rượu dường như không bao giời cạn, vẽ trong không trung một vệt sáng lấp lánh mang theo cầu vồng bảy sắc vô cùng rực rỡ, nhưng thủy chung từ đầu tới cuối không có một giọt nào bị rơi xuống đất.
"Mời!" Tống lão tam đưa tay ra hiệu, thế nhưng trước mặt hắn lại không có bất kì một cái chén nào.
Tống Thương thích nhất là uống rượu, cả đời lão đã uống với không biết bao nhiêu người có cùng sở thích như mình rồi. Cho nên lão vô cùng tự tin vào sự "thiên chuy bách luyện" của bản thân! Hiện tại nếu có hàng trăm người tại đây, hay như hàng vạn con mắt cùng lúc nhìn vào lão thì lão vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên.
Bởi vì đối với bản thân mình, hắn tuyệt đối tin tưởng! Rượu của hắn làm ra chất lượng đủ để "độc bộ"(đứng đầu) thiên hạ! Hắn tin chắc không có bất kì kẻ nào có thể thắng được hắn trong lĩnh vực này!
Thế nhưng vào lúc này, Tống Thương đột nhiên phát hiện mình đang khẩn trương, nhưng lại có phần mơ hồ không hiểu tại sao, trong lòng cảm thấy thấp thỏm, bất an bội phần. Không ngờ tên thanh niên có dung mạo khá bình thường, thậm chí còn hơi có chút lấc cấc đang đứng trước mắt kia, lại có thể gây cho mình một loại áp lực vô hình! Liếc mắt nhìn sang hai vò rượu nhỏ bên cạnh một chút, nhìn chúng cũng bình thường mà, lẽ nào, ở trong thật sự có loại rượu tuyệt hảo như lời tiểu tử kia nói?
Có lẽ đây là lần uống rượu có quy mô nhỏ nhất, tuy nhiên cách thức lại chưa từng thấy qua từ trước tới giờ!
Tuy rằng toàn bộ cũng chỉ có hai người phẩm rượu, nhưng trong hai người đó, một người là thân đệ đệ của Hoàng đế Thiên Hương đế quốc, danh phù kỳ thực, dưới một người trên muôn người! Mà một vị khác, cũng là một trong vài tông sư danh vang thiên hạ của toàn bộ Huyền Huyền đại lục này!
Thậm chí đến như khán giả duy nhất có mặt tại đây, cũng là một vị Vương phủ thế tử!
Về phần đánh cuộc lần này lại càng hiếm thấy, trước nay cũng chưa từng có. Trong lần đánh cuộc này, Tống Thương không chỉ dùng thanh danh bản thân, mà còn mang cả tự do trong nửa phần đời còn lại của mình ra đặt cược!
"Nếu thất bại, ta tình nguyện bái hắn làm thầy!"
Những lời này, chính là được một vị Vương gia, một vị Thần huyền cường giả làm chứng! Nếu là người bình thường, ai lại nghĩ "kính quân một chén rượu, Tống Quân một thân thương" Tống Thương, một Thiên huyền cao thủ can tâm tình nguyện bái một tên thiếu niên làm thầy?