QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 191

Tỷ như:

Quân lão gia tử đi ra cửa đột nhiên giận dữ, quát: “Chung quanh làm sao tới nhiều cây cao lớn như vậy? Cứ chặt hết đi cho lão tử! Thời tiết đang dần sang mùa lạnh mà ngay cả mặt trời cũng đều không thấy được! Đây là kiểu nói vô sỉ gì vậy?”

Vì thế nên ra lệnh một tiếng, trong phạm vi năm sáu dặm xung quanh Quân gia đều không có một ngọn cỏ! Thực là một mảnh đất trơ trụi hoàn toàn.

Mặt khác, Quân lão gia tử nhìn tường vây quanh lại nổi cơn thịnh nộ: “Tường vây thấp như vậy chẳng phải là tùy tùy tiện đến bọn trộm vặt cũng có thể qua lại tự nhiên sao? Mau xây cao hơn cho lão phu!” Vì thế u ám dài bốn dặm vốn cao hai trượng nay được nâng cao gấp đôi. Hơn nữa, không biết là do ý định ở đâu ra mà lão gia tử hạ lệnh cắm đầy trên đỉnh tường những bụi gai cao chừng nửa trượng chằng chằng chịt chịt. Cái này thật sự là cho dù một con chim cũng chưa chắc có gan hạ cánh xuống đó…

Hơn nữa, Quân lão gia tử ra vẻ là nhìn đứa cháu phế vật càng ngày càng không vừa mắt, hoặc là thích xây dựng ràm rộ trong khoảng thời gian này. Rõ ràng trong khu dinh thự của mình lại xây tách rời hai cái khu nhà nhỏ cũng được xây tường bao quanh cao cao rồi tống Quân Khương Lâm vào trong đó. Về phần hai khu khác liền nhau thì phía bên trái là cho Quân Vô Ý, còn bên phải là cho Quản Thanh Hàn.

Hai khu quây kín này diện tích thực tại không nhiều lắm, ước chừng chiếm cứ non nửa Quân phủ. Một nửa còn lại thì một mình Quân lão gia tử chiếm, thỉnh thoảng nghe thấy vọng ra âm thanh đập phá đồ đạc. Tất cả kẻ hầu người hạ của Quân phủ mỗi người đều câm như hến, ngay cả đi dọc đường nói chuyện cũng không dám lớn tiếng…

Mấy ngày sau, Quân lão gia tử bỗng nhiên lại nổi hứng bất tử, lớn tiếng ra lệnh cho hạ nhân bứng sạch cây cối trong hoa viên trung tâm Quân phủ, từ cỏ nhép đến cổ thụ, từ gai hoang đến danh hoa cảnh vật đều chung số phận. Trên nền đất trống đó, sừng sững mọc lên một tòa tháp bảy tầng cao ngất, mà trên đỉnh tháp chễm chệ một chòi canh quân đội tiêu chuẩn, giám sát toàn bộ động tĩnh xung quanh.

Lúc rỗi rãi vô sự, Quân lão gia tử lập tức cưỡi ngựa mang giáp, dẫn theo đại đội nhân mã rầm rập diễu hành quanh mấy phủ đệ lân cận, có khi đang giữa đêm khuya bỗng tiếng vó ngựa vang lên chát chúa, tiếng hô chém giết vang dậy trời đất, sát khí xung thiên – ấy là Quân lão dư thừa huyết khí, muốn luyện binh!

Nhưng đất nước đang yên ổn, cần quái gì phải luyện binh gấp gáp như vậy? Mấy hộ quan viên quanh Quân phủ suốt ngày nơm nớp không yên, cuối cùng chịu không thấu đành bấm bụng hò nhau chuyển nhà tập thể, mà bọn họ vừa chuyển đi, Quân lão gia tử chẳng cần biết có người mới đến mua lại hay chưa, lập tức hạ một mệnh lệnh, trong nháy mắt, những dãy nhà nguy nga kia đã biến thành bãi trống!

Có sân có bãi rồi, Quân lão “luyện binh” càng lúc càng điên cuồng hơn, thậm chí thị vệ trong phủ cũng bị thao luyện sắt máu không khác gì quân đội chính quy khiến không ít kẻ méo mặt nhừ xương. Rồi sau đó, những “tình báo viên” nằm vùng quanh Quân phu rỉ tai nhau một tin tức đáng giá ngàn vàng: dạo này Quân lão gia tử cực kì bê bết, hàng ngày đều nhậu như hũ chìm, nhậu đến khi bốn vó đo trời mới ngưng!

Đáng thương! Người ngoài bây giờ đều chung một loại suy nghĩ, mỗi khi nhắc đến Quân phu lại lắc đầu vẻ thông cảm: Quân lão thành ra như vậy cũng đúng, đang hy vọng bừng bừng bỗng đột nhiên rơi vào hố sâu tuyệt vọng, ai mà chịu nổi, may mà định lực lão còn tốt, không đến nỗi mượn rượu làm càn, tính ra cũng là một đại hạnh trong bất hạnh.

Ngươi ngẫm mà xem…

Đứa cháu duy nhất đang là một phế vật ăn tàn phá hại đột nhiên cải tà quy chính, niềm vui ấy ai đo đếm được?

Mầm hy vọng vừa mới nảy nên, chưa kịp đơm hoa kết trái liền bị phũ phàng vặt cụt: người ta nói đứa cháu ngươi đã bị giết như ngóe, ngươi có thể không tuyệt vọng được sao?

Nỗi tuyệt vọng chưa kịp đầu độc chết tâm hồn ngươi, bỗng nhiên một ánh sáng hy vọng tràn đến kịp thời cứu chữa: hóa ra đứa cháu ấy còn chưa chết! Ngươi hoãn được sự sung sướng vui mừng đến muốn điên đang rộ lên trong lòng chăng?

Bình luận

Truyện đang đọc