QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Ta đã từng nói qua, nghĩ muốn hãm hại chúng ta, các ngươi cứ chuẩn bị khóc tang đi! Quân Khương Lâm quần áo bồng bềnh chậm rãi đi lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một mảnh lãnh khốc! 

Trong trận chiến này ai cũng sẽ không nghĩ tới, chính thiếu niên văn nhược này, một hài tử choai choai chỉ là Ngọc Huyền lại có thể một tay đạo diễn hết thảy. 

Đem bi kịch vốn là của một phương, xoay chuyển càn khôn, đảo ngược lại, mà một bên hào hứng bừng bừng ở một bên chờ xem kịch vui giờ lại biến thành bi kịch! 

Quân Khương Lâm, hắn tựu phảng phất như một vị đại sư viết kịch bản, ẩn thân ở phía sau màn, khống chế toàn cục, không chỉ tính toán cho mình, mà còn tính cho cả địch nhân nữa, không hề bỏ sót bất kỳ mặt nào! 

Tuy tu vi chỉ là Ngọc Huyền, thế nhưng dưới sự xếp đặt của hắn, Thần Huyền chí tôn, Thiên Huyền, Địa Huyền thì như thế nào chứ? Bi kịch vĩnh viễn sẽ không thể đổi thành hài kịch! 

Làm như vậy thực sự có thể xứng đáng được xưng tụng là: nâng tay làm mây, lật tay làm mưa! 

Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn! 

Hiện tại kiểm điểm lại thành quả thắng lợi, càng khiến hắn cao hứng bừng bừng. 

Quân Khương Lâm chính là một tay đạo diễn tất cả, bây giờ thấy thành quả, thế nào lại không vui sướng, thế nào lại không hưởng thụ? 

Hắn như muốn cuồng tiếu cười lớn! 

Thật hả hê, đắc ý, thật muốn hát to! Thế sự vô thường, có gì phải cố kỵ? Nhân sinh khổ đoản, muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, thừa lúc say mà trường ca! 

Không được như ý thì khóc, người khác sẽ khinh bỉ, cho nên phải cười. Không có người nào nhìn, cũng tự cười cho mình nghe! 

Khi ngươi đắc ý lại tỏ ra lạnh nhạt, người ta sẽ nói ngươi lạnh lùng, giả tạo! Cho nên không cần phải giả tạo. Bởi vì ta phải ngạo mạn! Trong lòng đắc ý vì sao phải sầu mi khổ kiểm? Lão tử không hiềm mệt mỏi! Lão tử chính là đắc ý. Lão tử chính là ngưu xoa! Ai dám điên cuồng cười nhạo. Muốn hỏi người trước hãy hỏi mình, ngươi có phải là một người điên có thành tựu hay không? Nếu không phải thì im miệng đi! Biến tổ tông mười tám đời của bà nương ngươi đi, cái đồ tất thối một đống! Lão tử không có nước tiểu dư để cho ngươi đâu! 

Xúc phạm ta? Vậy cứ chờ chết đi! 

Đây là nhân sinh triết học đời này kiếp này của Quân Khương Lâm! 

Nhân sinh đắc ý cứ hát vang, đa sầu đa hận vẫn ung dung, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có sầu ngày mai tính.

- Hảo tiểu tử! 

Ưng Bác Không tuy hiện tại cũng không có minh bạch hết thảy là chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại biết chuyện này nhất định là có quan hệ với Quân Khương Lâm, nếu không sao lúc trước hắn lại nhắc nhở mình không nên nhúng tay vào? Giờ phút này thấy hắn đi tới, Ưng Bác Không liền vỗ vai hắn sau đó dùng lực lắc lắc, ha ha cười khen. 

Quân Khương Lâm cười hắc hắc, thoát khỏi tay hắn, sau đó đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn trường chiến đấu, khóe miệng khẽ mím, dùng tay khẽ mân mê đôi môi. 

- Lão Ưng, cuộc chiến của ngươi cùng Cuồng Phong kiếm thần Thần Phong Quyển Vân rốt cuộc là như thế nào? 

Quân Khương Lâm hỏi. Mặc dù không có nhìn thấy. Thế nhưng Quân Khương Lâm dám khẳng định hai người này đã từng giao thủ. 

Phong Quyển Vân đã khiêu chiến vài thập niên, há có thể buông tha cho lần này? Ưng Bác Không mới học được chiêu thức, tự nhiên là có phần thắng thế, sao lại không diễu võ dương oai một phen? 

- Hề hề, may mắn, may mắn thôi! 

Ưng Bác Không toe toe cười, khuôn mặt cứng nhắc tràn đầy vẻ đắc ý, thế nhưng hắn lại kiệt lực khống chế làm ra vẻ mặt lạnh nhạt như không thèm để ý, không biết cái loại vẻ mặt này làm cho bao nhiêu người muốn đấm! 

Quân Khương Lâm cười đắc ý hai tiếng, ghé vào lỗ tai hắn nói: 

- Hung hăng ngược đãi hắn có phải không? 

Ưng Bác Không cười toe toét nói: 

- Nào có nào có, chúng ta chỉ là bình luận mà thôi, điểm tới là dừng, luận bàn mà thôi, oa ha ha ha! 

Nói xong lời cuối cùng hắn nhịn không được đắc ý trong lòng cười ra tiếng. 

Điều này cũng khó trách, lão đối thủ ba bốn mươi năm rốt cục cũng bị mình chiếm ưu thế đánh cho một trận, đổi lại là người khác cũng vậy thôi, thậm chí còn đắc ý hơn! Nói thật, Ưng chí tôn của chúng ta đã là người rất khiêm tốn rồi. 

- Ngươi cười cái gì? Ưng Bác Không! Liên quân thất bại chẳng lẽ lại vui đến thế sao? Đắc ý như vậy à? 

Lệ Tuyệt Thiên bỗng nhiên quay đầu lại, mắt như lợi kiếm, nhìn về phía Ưng Bác Không, làm bộ như sắp bạo phát vậy. 

Lệ Tuyệt Thiên đang buồn bực đến cùng cực, đang cần tìm người phát tiết! Không ngờ ngay tại chỗ này lại có người cười vui vẻ như vậy, đây không phải là đang đấm vào mặt ta sao! Cười nhạo ta trộm gà không được còn mất nắm gạo à? 

- Lệ Tuyệt Thiên, ngươi đcm nó, hôm nay định không để yên cho ta à? 

Ưng Bác Không đang sung sướng, tự nhiên lại bị quát mắng, nhất là đang ở trước mặt Quân Khương Lâm, càng thêm không nhịn được, hắn lập tức nổi trận lôi đình quát: 

- Người nhà các ngươi chết chẳng lẽ lại cấm người khác cười? Đây là cái đạo lý gì? Hôm nay ngươi nhiều lần lặp đi lặp lại muốn tìm ta gây phiền toái, đcm, Ưng Bác Không ta há là bùn để cho ngươi tùy ý nặn hay sao? 

Ưng Bác Không đã nổi giận! Lần này chính là triệt để nổi giận! 

- Mẹ nó chứ, con của ngươi đắc tội với Phong Quyển Vân, ta đã cứu hắn một mạng, ngươi lại còn tức giận với ta, bây giờ lại càng quá phận, lại còn cấm ta cười. Ngươi cho ta là nô tài của Huyết Hồn sơn trang sao? 

Lệ Tuyệt Thiên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lên đi tới bên này.

Bình luận

Truyện đang đọc