QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Lý Du Nhiên khẽ cười, từ từ nói: 

- Lại tỷ như…Quân tam thiếu ở Thịnh Bảo Đường chỉ điểm giang sơn, làm cho Lý Chấn phải bỏ số tiền lớn ra mới mua được ngọc san hô cực kì trân quý kia… 

Lý Du Nhiên tự nhiên cười cười, hòa nhã nhìn Quân Khương Lâm, trầm thấp nói: 

- Chính là như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi mua về lại bất ngờ nổ tung…

- Tiếp tục tỷ như…Quân tam thiếu "đánh gục" Độc Cô gia tộc Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền ở trong nhà, nhớ trước đây, Quân tam thiếu nhìn thấy bảy người bọn hắn từ trước đến nay đều là trốn xa, nhưng lần này, lại một lần tóm gọn, lại còn cùng Vô Địch đại nhân đánh cược. Mượn một hồi đấu giá ở Quý Tộc Đường làm cho Độc Cô gia tộc thiếu Quân gia các ngươi chín nghìn vạn lượng bạc, thực sự là số lượng khổng lồ a… 

- Lại nghe nói, Bát đại chí tôn Ưng Bác Không, trước mắt không hiểu tại sao lại ở trong Quân gia… Ha ha, Quân tam thiếu. Còn muốn ta nói thêm gì nữa không? 

Lý Du Nhiên điềm đạm nhìn hắn, nhẹ giọng nói: 

- Ta rất không hiểu, vì sao mỗi một việc, đều có thân ảnh của ngươi chứ. Thật sự là cao nhân a, bí hiểm a. 

A, bí hiểm a! 

Quân Khương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, cười hắc hắc, ba lăng nhăng nói: 

- Kỳ thật, ta cũng rất kỳ quái, thân ảnh của Du Nhiên công tử. Tựa hồ cũng là nơi nơi đều có…, thật sự là phi phàm, từ giang hồ đến triều đình, từ nhất phẩm cho đến chí tôn, giống như nơi nơi đều có. Xem ra ngươi hủy dung coi như là lãng phí rồi. Sẽ không sợ hù dọa trẻ em sao. Cho dù không dù dọa trẻ em. Hù dọa hoa cỏ cũng là không tốt a. 

Lý Du Nhiên ánh mắt lại là một trận dao động, mơ hồ hiện lên một đạo sắc nhọn, tiếp theo rồi lại khôi phục lại sự ưu nhã như trước, giống như là rất ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: 

- Tam thiếu quả nhiên là người họ Quân. 

- Nói nhảm, thiếu gia chính là con cháu Quân gia. Chẳng lẽ Du Nhiên công tử kỳ thật không phải là họ Lý hay sao. 

Quân Khương Lâm hừ một tiếng. 

- Đúng vậy, đúng vậy! 

Lý Du Nhiên ánh mắt trở nên xa xăm thâm thúy, nhẹ nhàng hít một hơi, nói: 

- Tam thiếu, những sự tình trước kia, luôn luôn là ta coi thường ngươi, nhưng, từ khi Ngọc san hô bạo tạc, ha ha… 

Lý Du Nhiên đột nhiên ngẩng đầu. Nhìn thẳng vào ánh mắt Quân Khương Lâm: 

- Tam thiếu. Đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều là kẻ ngu. Dưới gầm trời này, người thông minh có rất nhiều, ngươi thông mình, người khác liền chưa chắc không phải! 

- Vậy sao? Nói vậy "người khác" này có cả Du Nhiên công tử ngươi sao? 

Quân Khương Lâm càn rỡ cười, liếc mắt nhìn hắn nói: 

- Nếu không phải ngươi hủy dung ở nhà, lại có thể đoán ra được sao. 

Nghe hắn một lần nữa nhắc tới dung nhan bị hủy hoại, Lý Du Nhiên trong mắt hiện lên một đạo chua xót, chợt lại tiêu sái nở nụ cười, sóng mắt ôn nhu. Thậm chí còn mang theo sắc thái yêu dị, cười cười, nói: 

- Không thể nào, chẳng lẽ đấu giá có sơ hở gì? 

Quân Khương Lâm sớm dự đoán được hẳn là ở phương diện này xảy ra vấn đề, đây cũng là một trong những nguyên nhân hôm nay hắn thử Lý Du Nhiên. 

- Đương nhiên có sơ hở! Hơn nữa, sơ hở còn không nhỏ. 

Lý Du Nhiên đứng lại, hai người bọn họ đã đi tới cửa đại điện. Nhưng người khác đều đã đi vào, nhưng Lý Du Nhiên hiển nhiên muốn ở bên ngoài để nói cho hết lời: 

- Đường Nguyên…Một tên ngay cả vợ mình cũng thua mất, lại có thể nghĩ ra được một cái chủ ý tuyệt diệu như vậy, bất động thanh sắc mà dấy lên phong vân trong kinh thành, làm cho cả kinh thành loạn thành một đoàn…Tam thiếu, ngươi không cảm thấy kì quái sao? Đường Nguyên, hắn đủ tư cách sao? Hoặc là nói, hắn xứng sao? 

- Thì ra là việc này!

Bình luận

Truyện đang đọc