Sư vương cơ hồ là hàm chứa nước mắt vui mừng. Bộ lông trắng bạc trên người run rẩy, giống như một con chó nhỏ nhanh nhẹn dị thường, đi tới trước mặt Quân Khương Lâm ngồi xổm xuống, lắc lắc cái đuôi. Nhưng mà ở dưới sự kích động, cái đuôi lắc lư với tần suất hơi lớn một chút, đúng lúc Hùng Khai Sơn đứng lên "phanh" một tiếng mang "chén rượu" trong tay đánh bay rất xa ra ngoài.
Chúng vương cười lớn một hồi. Quân Khương Lâm cũng không để ý, lại càng không lề mề, trực tiếp ấn một tay lên, hơi thở trầm xuống, khí thế hồng hoang của Hồng Quân Tháp trên người ầm ầm bạo phát, sáng rực lóa mắt, thẳng lên trời xanh.
Năm vị thú vương khác kinh ngạc, cuống quít lui về phía sau.
Lúc này đây Quân Khương Lâm vì tốc chiến tốc thắng, đem hết khả năng cực hạn thi triển ra, hơn nữa thời gian cũng không sớm, quả thật chưa bao giờ ra tay như vậy.
Bất quá, thi triển một lần cực hạn này, tự nhiên sẽ không có ôn nhu giống như lúc trước trợ giúp Hạc Trùng Tiêu và Hùng Khai Sơn lưỡng vương đột phá bình cảnh. Linh khí giống như thủy triều trực tiếp mãnh liệt chảy vào, tiến nhập vào kinh mạch của Sư vương tung hoành tỏa ra khắp nơi. Gần như là trong phút chốc, kinh mạch bị đứt đoạn được nối liền lại rồi thông suốt. Trùng kích mạnh mẽ khó mà tưởng tượng được khiến vị Sư vương uy mãnh thần tuấn này ngửa đầu kêu thảm, phun một ngụm máu tươi thẳng tắp hơn mười trượng lên không trung.
Ngay sau đó, khí âm hàn quấn quanh Sư vương hơn sáu mươi năm bị thiên địa linh khí trực tiếp hoàn toàn khu trục! Giống như là bang chủ Cái bang cầm Đả Cẩu bổng đánh con chó đất, "thúc" một tiếng theo bên ngoài cơ thể xuất ra, tiếp theo còn bắ n ra mấy cái huyết tiễn tinh tế.
Thiên địa linh khí cuộn trào mãnh liệt sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại đang trong kinh mạch của Sư vương xoay tròn ôn dưỡng một vòng, bảo đảm chắc chắn không có tàn dư hàn khí ở lại, lúc này mới "xoát" một cái thu lại. Quân đại cao nhân ngẩng đầu lên không chớp mắt, tiện tay mang vị Sư vương này đẩy sang một bên, lạnh lùng nói:
- Người tiếp theo!
Ngữ khí của hắn lạnh lùng bá đạo, tựa như trong kiếp trước đến tiểu học tiêm phòng. Kim tiêm còn chưa rút ra, cũng đã kêu người kế tiếp rồi.
Cái gì thế? Thế này đã làm xong rồi, đây cũng quá là kỳ tích, quá là thần tích a? Hầu vương run run rẩy rẩy đi tới, ngồi xuống vị trí lúc trước Sư vương ngồi, còn chưa có cảm giác mình chuẩn bị tốt, trên vai đã có cảm giác giống như bị một ngọn núi lớn đè lên. Một bàn tay đã đặt ở trước mặt, tiếp theo chính là thiên địa linh khí tinh thuần nhập vào cơ thể.
Một trận thoải mái vô cùng bốc lên, hầu vương còn muốn r3n rỉ một tiếng để thể hiện ra khoái ý trong lòng. Như thế nào cũng không nghĩ tới tiếp theo đó trong nháy mắt là một cỗ thống khổ kịch liệt như muốn phá vỡ tim gan dâng lên. Tức khắc liền cắn răng há miệng "hống" một tiếng, cũng là một ngụm tiên huyết đen đặc phun ra, không thể ngờ lại mang một cây đại thụ trước mặt trực tiếp bắn thủng.
"Quá đau đớn, lão thiên gia của ta a. Chữa bệnh như thế có lẽ so với cực hình lăng trì còn muốn đau đớn hơn. Đúng là thủ đoạn của cao nhân, không giống bình thường a."
Kim mao Hầu vương Hầu Thất đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên một trận reo hò mừng rỡ!
Trong lúc cấp bách, cũng là trong thống khổ cực độ dùng dư quang trong khóe mắt vừa nhìn, nhất thời ánh mắt mở lớn. Trợn to đến mức độ lớn nhất: Nga, Thú thần của ta! Thân nương a!
Nguyên lai đúng là thần tích! Thần tích sờ sờ trước mắt a!
Một hình dáng xa lạ mà lại dị thường quen thuộc, một nam tử áo trắng cao lớn ngang tàng ở bên cạnh mình đứng dậy. Đây... đây... đây không phải là Sư vương hay sao? Nhanh như vậy, quả thực đúng là hiệu quả nhanh chóng a!
Hầu vương hoàn toàn hâm mộ rồi, cũng hoàn toàn yên tâm rồi! Cho dù lại tiếp tục đau đớn như thế nào đi nữa cũng không quan hệ, chỉ cần có thể khôi phục như cũ thì chút đau đớn nho nhỏ tính toán làm cái gì, khiến ta đau đớn mãnh liệt hơn một chút thì sao chứ?
Vào giờ khắc này, trong cơ thể thống khổ cực độ, Hầu vương lại có thể hoàn toàn đều quên hết, ngược lại còn cảm thấy mừng như điên, trong thâm tâm vui mừng khôn xiết! Không nhịn được "dát dát dát" vui sướng cộng thêm hưng phấn mà cười ha ha vài tiếng. Mấy tiếng cuồng tiếu này của hắn, lại khiến vài vị thú vương khác đều giật nảy mình, thậm chí ngay cả thiên địa linh khí của Quân Khương Lâm cũng ba động một chút.
Lão đại, lúc này không thể cười a! Không nên tại lúc này nổi điên muốn chết a! Ngươi không muốn sống nhưng ta còn muốn sống a!
Bất quá, ở trong thống khổ cực độ mà còn vui mừng cuồng tiếu, cảnh giới của vị Hầu vương này quả thật là đã vượt qua Quan nhị gia (Quan Vân Trường Quan Vũ, vì là em Lưu Bị anh Trương Phi nên còn gọi là Quan nhị gia). cạo xương trị độc trong Tam quốc rồi!
Quả thực là hán tử!
Nương theo huyết tiễn đỏ thẫm từ trên người Hầu vương b ắn ra ngoài, âm hắc sắc khí thể nhiều năm khốn nhiễu cũng theo đó mà ra. Quân Khương Lâm thở ra một hơi nói:
- Tốt rồi! Mọi người có thể hảo hảo uống rượu a.
Ngẩng đầu vừa nhìn, mới phát hiện sáu vị thú vương đều dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn mình! Loại ánh mắt này, khiến Quân Khương Lâm nghĩ tới kiếp trước những ánh mắt của người hành hương bôn hành tại thảo nguyên Tuyết sơn mênh mông!
Tràn đầy cuồng nhiệt!
Đúng vậy, chính là cuồng nhiệt! Cuồng nhiệt từ đáy lòng! Giống như là một hòa thượng đột nhiên gặp được Như Lai phật tổ, một đạo sĩ đột nhiên thấy được Thái Thượng lão quân, một phần tử phản động của Đảng Đức Quốc xã đột nhiên thấy được Hitler.
Tuyệt đối thần tượng a!
Tuyệt đối thần nhân a!
Tuyệt đối "ô ô ô", thật lợi hại thật cảm động, thật trâu bò a!
Nhìn sáu vị thú vương trước mặt há hốc mồm, tất cả đều là trạng thái hình người, Quân Khương Lâm cười cười cực kỳ mãn ý. Mạnh mẽ bắt sáu người ngừng thi lễ bái tạ, Quân Khương Lâm chỉ là ung dung nói một câu, liền gạt bỏ ý tứ cảm tạ của các thú vương.
- Các vị cho rằng ta trợ giúp các vị là vì muốn các vị cảm tạ ta sao?
Chỉ một câu rất đơn giản này, lời nói hết sức đơn thuần, khiến các vị thú vương không khỏi đều bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Đúng vậy, đại ân không lời nào cảm tạ hết được a. Lời cảm tạ của ta, lại bị hắn lưu lại dưới đáy lòng a. Một câu cám ơn nhẹ nhàng, thì tính toán làm cái gì?
Nhưng nếu là sau này vị cao nhân này thấy chúng ta có chỗ hữu dụng, mọi người phải đem hết sức mình toàn lực bang trợ! Cho dù là vì vậy mà mất mạng, vậy cũng sẽ không hối hận. Cần gì phải đặt ở ngoài miệng, không phải là phá hư bầu không khí sâu sắc này sao!
Trong lúc nhất thời, trong lòng tất cả các thú vương cơ hồ đều xuất hiện ý nghĩ như vậy. Mọi người mặc dù không có tiếp tục nói ra bất cứ lời cảm tạ nào, nhưng vô luận là ánh mắt hay động tác đi lại, đều biểu hiện ra sự sùng kính đối với vị thần bí cao nhân trước mắt.
Uống rượu một cách chậm rãi, chính là ngửi lấy mùi rượu. Quân Khương Lâm rốt cuộc cũng hiểu rõ cấp bậc của huyền thú. Cái gọi là cấp bậc huyền thú, kỳ thật so với cấp bậc huyền giả của loài người tỉ mỉ kỹ càng hơn, lại chặt chẽ nghiêm khắc hơn nhiều.
Chính là lấy cấp chín đỉnh phong huyền thú mà nói, phải lại tiến thêm một bước nữa mới là huyền thú vương giả, hoặc có thể nói là có được tư cách hướng về huyền thú vương giả khiêu chiến! Đó chính là biến hình!