QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quản Thanh Hàn vừa mới ăn vào đan dược, đang muốn hỏi một chút, đây rốt cuộc là đan dược gì, có hiệu quả gì? Đột nhiên chỉ cảm thấy trong đan điền một trận nhiệt lực nhu hòa dâng lên, thời điểm này, mọi nơi trong cơ thể ấm áp mênh mông, thoải mái nói không nên lời. Tiếp theo huyền khí toàn thân đột nhiên tự động vận hành lên, giống như làn sóng lớn một lần lại một lần đánh sâu vào kinh mạch của mình. Nhưng dòng khí ấm trong đan điền không ngừng mà tản mát ra luồng nhiệt khí mới tràn ngập đi vào kinh mạch, hóa thành huyền khí dị thường tinh thuần. 

Quân Khương Lâm cho mình mấy khỏa đan dược kia, vậy mà có được công hiệu thần kỳ đề thăng công lực! 

Quản Thanh Hàn vô cùng chấn kinh phát hiện một điểm này. Nhịn không được vì mình có chút khinh suất mà hối hận! Bây giờ đúng là thời khắc mấu chốt, mình vốn là Ngân Huyền đỉnh phong, sắp đột phá Kim Huyền. Sau khi phục dụng khỏa đan dược này, theo cảm nhận được về dược lực khổng lồ trước mắt mà nói, đột phá Kim Huyền đã là vô cùng cấp bách! 

Nhưng lúc chơi đùa với số mệnh này, đáng tiếc là tại đây bên ngoài lại không có người hộ pháp bên cạnh, chỉ có một tiểu thúc tử. 

Tiểu tử này tại sao không nói rõ ràng? Thứ này có thể qua loa đại khái như vậy sao? Ta còn tưởng là một loại kẹo trái cây gì đó bình thường chứ. 

Nhưng Quản Thanh Hàn đã không còn kịp suy nghĩ tiếp nữa. Dược lực mênh mông khổng lồ lại hết sức tinh thuần trong nháy mắt đã tràn đầy tới tứ chi bách hài, kiên định hướng về cửa ải Kim Huyền tiến bước mạnh mẽ trùng kích. Chỉ cảm thấy cả người một trận khó chịu, ý thức cũng trong nháy mắt có chút trở nên mơ hồ. 

Quản Thanh Hàn thủy chung tu vi quá thấp, chỉ là Ngân Huyền đỉnh phong mà thôi, thậm chí so với Quân đại thiếu gia cũng đã có chút thua kém hơn. Khỏa Thập Niên đan này, lấy tu vi Thiên Huyền như Quân lão gia tử cùng Quân Vô Ý mà nói, tự nhiên có thể phục dụng hoàn toàn không có cố kỵ, cũng có thể tiếp nhận trùng kích như không có chuyện gì xảy ra, tiến tới thu vào chỗ có ích cho mình, tăng tiến tu vi, thậm chí sẽ không cảm thấy có khác thường quá lớn. 

Bởi vì bên trong bọn họ đủ hùng hậu! 

Nhưng Quản Thanh Hàn lại không được. Nàng so với một trong hai người kia, có thể chênh lệch đến mười mấy giai vị a! Bản thân bất quá có mười năm công lực, giờ đây bỗng chốc tăng thêm mười năm công lực nữa, cơ hồ là tổng số công lực nàng theo đuổi tu luyện huyền khí tới nay, độ tinh thuần lại hơn xa vô cùng! Lại nói, nàng cũng không có trải qua sự huấn luyện tàn khốc của Quân Khương Lâm, như thế nào có thể kiên trì được? Đây là lúc trước nàng có ăn vào Tâm Ma đan rồi, nếu không đã sớm tẩu hỏa nhập ma hoàn toàn! 

Đúng lúc Quản Thanh Hàn cảm giác được cả người mình cơ hồ sắp nổ tung, khi ý thức cũng là dần dần có xu thế mơ hồ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Chẳng lẽ kiếp này không rõ tại sao cứ như vậy mà kết thúc ư? 

Tiểu thúc tử Quân Khương Lâm của mình thật khó khăn mới thay đổi tốt lên, còn đưa tới cho mình mấy khỏa thiên địa linh dược (ý nói linh dược quý hiếm) có thể đoạt thiên địa tạo hóa như thế, đủ thấy Quân Khương Lâm đã là hết sức sửa chữa sai lầm lúc trước, hơn nữa đối với mình cũng là tương đối để ý. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới bởi vì chính mình xa xa không đủ lực lượng tự thân tiếp nhận, lại bị thiên địa linh dược như vậy c ường bạo bồi bổ mà chết? 

Quản Thanh Hàn không khỏi cảm thấy một chút tức cười trong thâm tâm mình, trong lòng còn có một loại mơ hồ không đành lòng. Nếu là trước đó vài tháng, tử vong có lẽ không thể khiến cho nàng cảm giác được cái gì, thậm chí là một loại giải thoát. Nhưng bây giờ, tia không đành lòng này rốt cuộc từ đâu mà đến? 

Khóe miệng Quản Thanh Hàn nổi lên một chút tiếu ý thê lương. Trong lòng thì thầm một cách lặng lẽ: "Kiếp sau gặp lại" rồi nhắm hai mắt lại. Nhưng vừa mới nhắm vào ngay lập tức lại mở ra, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ! 

Quản Thanh Hàn đột nhiên nhớ tới, lấy thân phận của mình mà nói, vào lúc sắp chết chính là phải nói: "Ta đến đây" (đến địa phủ ý) mà không phải: "Kiếp sau gặp lại". Kiếp sau gặp lại? Ta muốn cùng ai kiếp sau gặp lại? Trong lòng ta rốt cuộc không quên được ai? 

Quản Thanh Hàn không kịp suy nghĩ tiếp nữa. 

Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mà lại kiên quyết đặt lên hậu tâm của mình, tiếp theo một cỗ khí lực thanh lương nhập vào cơ thể. Thần thức của Quản Thanh Hàn vốn đã mơ hồ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, giống như là mùa hè nóng bức, lúc thần trí mơ hồ đột nhiên lọt vào trong hàn đàm, một trận sảng khoái vô cùng. Tiếp theo một cỗ lực lượng tinh thuần từ bên trong bàn tay ấm áp này chậm rãi chảy ra, tràn vào kinh mạch của mình, hướng dẫn cỗ khí lưu cuồng bạo mà đan dược dẫn phát ra một cách rành mạch phân minh ở trong kinh mạch của mình chảy qua... 

Lúc trước cổ khí lưu này có thể nói cuồng bạo cực kỳ, chính mình hoàn toàn không cách nào khống chế. Nhưng theo cỗ lực lượng ấm áp vừa xuất hiện, lại trong lúc khó bảo trở nên ngoan ngoãn biết điều, tựa hồ cổ lực lượng này muốn cho nó đi đến đâu, nó liền vâng lời đi đến nơi đó. 

Một tiếng "ầm ầm" vang lên trong đầu của Quản Thanh Hàn. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, một nhánh kinh mạch kỳ lạ đột nhiên mở rộng, mà thần trí của mình cũng nhất thời tiến nhập một tầng mới, một tình cảnh mới! 

Ở sau lưng dưới sự trợ giúp của cánh tay này, Quản Thanh Hàn rốt cục nhất cử đột phá Kim Huyền! 

Kịp thời ra tay giúp đỡ, tự nhiên chính là Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia. 

Quản Thanh Hàn mặc dù khủng hoảng, hoàn toàn không có kinh nghiệm đáng nói, nhưng Quân Khương Lâm cũng là hiểu rõ. Đan dược này do chính mình luyện, mặc dù dược hiệu mạnh mẽ nhưng thuộc tính cũng không quá mức bá đạo, còn có Tâm Ma đan làm phụ trợ sẽ quyết không đến mức làm chết người! Cho dù là Quản Thanh Hàn ý thức hoàn toàn không có, nằm trên giường vài ngày cũng liền khỏe mạnh, công lực cũng sẽ tinh tiến lên. Bất quá đây chính là một cơ hội rất tốt có thể chiếm chút tiện nghi, Quân đại thiếu vốn không phải là quân tử gì, buông tha chẳng phải đáng tiếc sao? Giúp đỡ người khác là gốc rễ của sự sung sướng a! 

Bàn tay nhẹ nhàng đặt ở lưng Quản Thanh Hàn, mặc dù còn cách hai tầng quần áo, nhưng lúc này bất quá mới cuối mùa thu, Quản Thanh Hàn dẫu sao bản thân vốn là Ngân Huyền đỉnh phong tu vi, đối với nóng lạnh cũng có năng lực đề kháng tương đối, tự nhiên sẽ không mặc quá nhiều quần áo. Cái này khiến bàn tay của Quân đại thiếu gia vừa đặt lên, tức khắc liền cảm thấy một trận mềm mại trơn nhẵn, giống như là xoa nhẹ lên một khối mỹ ngọc tuyệt vời. Đây gọi là thoải mái dễ chịu, đây chính là tiêu hồn, chính là đây rồi! 

Quân đại thiếu gia trong đầu suy nghĩ lẫn lộn, lúc này mới nhớ tới vận công hỗ trợ. 

Quản Thanh Hàn từ từ tỉnh lại, cảm giác cả người sảng khoái, tựa như là cả người đang lâng lâng bay bổng. Trong lòng không nhịn được mừng rỡ! Bản thân rốt cuộc đã đột phá Kim Huyền cảnh giới.Cảnh giới mới này cũng đồng nghĩa với việc chính mình rốt cuộc cũng có khả năng tự bảo vệ, không còn là kẻ vô dụng, không còn là sự vướng bận cho người khác trong lúc chiến đấu. 

Vui sướng đến run người, vất vả lắm mới kiềm lại được, Quản Thanh Hàn mới cảm giác bàn tay của nam nhân đặt trên lưng mình, công lực bây giờ không còn được truyền qua nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay kia.

Bình luận

Truyện đang đọc