QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Thậm chí, biện pháp của hắn, trên thế giới này không chỉ nói Quân Vô Ý, mọi người nhìn thấy sẽ phải sởn gai ốc! 

Quân Khương Lâm dùng hết tất cả mọi mánh khóe, rốt cục đem Tiêu Bố Vũ dẫn dụ thành công ra xa. Sau đó liền quay đầu để đối phó Tiêu Hàn! Bản ý của hắn, cũng chính là muốn nhờ chuyện này kích động lửa giận của Tiêu Bố Vũ. Sau đó tạo cho mình có thời cơ chém giết! 

Lấy máu tươi của thiên hạ đệ nhất Thần Huyền làm huyết tế Viêm Hoàng Huyết Thần kiếm mới là dự định ban đầu! 

Nhưng giờ phút này khi gần bên Tiêu Hàn, Quân Khương Lâm đột nhiên cảm thấy được trong đầu có một trận cuồn cuộn, một cỗ cảm xúc bi phẫn cực độ, chợt đột nhiên chiếm đầy trong nội tâm! 

Một loại khác vọng tàn bạo cực độ trong nháy mắt tràn ngập tư tưởng hắn, trong cả linh hồn của hắn! 

Trước mắt hắn, tựa hồ xuất hiện người trung niên áo trắng nho nhã tuấn tú uy vũ, ánh mắt ôn hòa lại lợi hại, giống như núi cao cao vời vợi! Bàn tay vung lên, thiên quân vạn mã đẫm máu chém giết, bách chiến bách thắng. Thế nhân tôn là Bạch Y nguyên soái! 

Một người nam nhi đại trượng phu quang minh chính đại, là thần hộ mệnh trong lòng của hàng tỷ con dân Thiên Hương quốc, lại bị tên Tiêu Hàn tâm địa độc ác hẹp hòi hại chết! 

Hai tròng mắt Quân Khương Lâm đỏ ngầu! 

Triệt để phẫn nộ căm giận, trong lòng tràn ngập sát ý! 

Lửa giận trong lòng bùng lên, ác tâm theo đó mà sinh ra! 

Ngay sau đó, một người trung niên tuấn lãng không biết từ đâu xuất hiện ra trước mặt, đó là người Nhị thúc Quân Vô Mộng! 

Trong đầu các hình ảnh giống như đang nối đuôi nhau tràn về, một người thục nữ ôn nhu hiền thục, tựa như đang dị thường yêu thương đang nhìn mình, mang theo tình thương vô bờ bến, một tình yêu bao la như biển rộng của mẹ! Là mẫu thân sao? 

Hai người tướng quân thiếu niên, khuôn mặt anh tuấn tựa hồ cùng mình giống nhau như đúc, như là đang nhìn mình chờ mong. 

Báo thù! Báo thù! 

Đột nhiên, trong đầu Quân Khương Lâm như là có sóng gầm gào thét vang lên hai chữ này! 

Chỉ có hai chữ này! 

Chỉ có hai chữ này! 

Những hình ảnh đó, những âm thanh đó. Quân Khương Lâm rốt cuộc cũng không biết từ đâu ra! 

Nhưng chính là vô cùng dị thường không hiểu sao lại xuất hiện kỳ diệu trong trí nhớ của mình. Chính là bị dung hợp trí nhớ rốt cuộc vẫn giữ được trọn vẹn những ký ức đó. Chuyện cũ giờ hồi tưởng lại cũng hóa thành hận ý như trời cao đất rộng! 

Anh hùng cái thế, tuyệt thế hồng nhan. Tất cả đều bị chết oan dưới âm mưu đê tiện tiểu nhân của Tiêu Hàn! 

Quân Khương Lâm đột nhiên như thấy máu chảy trong huyết quản tựa như nổ tung! Một cỗ căm giận bi ai nháy mắt tràn ngập trong lòng! Tràn ngập trong óc, những lý trí sáng suốt còn lại đã bị che mờ hẳn! 

Báo thù! 

Anh hùng há lại có thể chết vô ích? Tráng sĩ làm sao có thể chết oan đây! 

Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, vung trường kiếm lên! 

Tiêu Bố Vũ quay đầu nhìn lại nhìn thấy mũi kiếm của Quân Khương Lâm đang lấy hai con mắt của Tiêu Hàn ra! Theo sau đó là một câu tàn nhẫn tới cực điểm: 

- Tiêu Bố Vũ, ta muốn làm cho cháu của ngươi có mắt không thể nhìn! Một kiếm này trả lại cho hàng ngàn vạn tướng sĩ bị hại! 

Vốn là Tiêu Hàn đang bị hôn mê, con mắt bị móc ra cũng từ trong hôn mê mà hét thảm một tiếng băng lãnh thê thảm. Két! Một tiếng răng vỡ vụn, trên mặt máu đen dày đặc, đau phẫn cực độ căm hờn: 

- Quân Vô Ý, Tiêu Hàn ta có thù tất báo! Ta muốn cho người Quân gia các ngươi, bất kể nam nữ đày vào lầu xanh làm …! A…. 

Quân Khương Lâm trong mắt sát khí đại thịnh, trên người sát khí càng đậm! 

Tiêu Bố Vũ hét lớn một tiếng, phi hành càng gấp! 

Cháu của ta! 

- Quân Khương Lâm, ngươi dừng tay! Nếu không ta sẽ băm thây ngươi vạn đoạn! 

Nhưng Quân Khương Lâm đứng ngay trước Tiêu Hàn, thuận tay, kiếm quang lại lóe lên, hai gân tay của Tiêu Hàn lại theo đó đứt đoạn, huyết hoa văng khắp nơi! Tiêu Bố Vũ đang phi hành chấn động kịch liệt, trong miệng nhất thời phun ra một ngụm máu tươi! Ánh mắt tuyệt vọng! 

- Tiêu Hàn! Ta muốn cho ngươi có tay không thể động! Tiêu Hàn, ngươi muốn báo thù? Lên trời xuống đất lão tử đều chơi ngươi! Một kiếm này, sỉ nhục gia tộc như vậy rửa sạch. 

Quân Khương Lâm cắn răng dữ tợn cười ha ha, nói: 

- Tiêu Bố Vũ! Ngươi không phải Thần Huyền cường giả sao? Ngươi không phải Chí Tôn thiên hạ đệ nhất sao? Mau tới cứu cháu của ngưoi! Mau tới a, ngươi không dám sao? 

- Có chân cũng phế! Một kiếm này, là cho Tam thúc ta! Trả lại Tam thúc mười năm khổ sở! 

Kiếm lóe lên, hai cái gân chân Tiêu Hàn bị đoạn, ánh mắt Quân Khương Lâm đúng là dị thường trong suốt, khóe miệng hung hăng cười, chầm chậm nhìn Tiêu Bố Vũ đang sốt ruột bay vút tới. 

Hắn hắc hắc cười lạnh một tiếng, hét vang: 

- Một kiếm này, tặng cho phụ thân ta! Tiêu Hàn từ nay về sau có tai không thể nghe! 

- Không được! 

Mọi người Ngân Thành đều hô to lên! 

Nhưng kiếm quang của Quân Khương Lâm tiếp tục vung lên, hai cái lỗ tai Tiêu Hàn văng ra, lại tiếp tục vung kiếm, cái mũi lại đồng thời bay lên không trung, miệng đầy răng nanh bị rơi rụng, nửa cái lưỡi cũng theo đó bay ra. 

- Có miệng không thể nói! Đây là cho Nhị thúc ta! 

Quân Khương Lâm có chút sướng cuồng, mang theo đó là thanh âm thê lương thống khoái, cuồng tiếu ha ha ha! 

Tiêu Bố Vũ một trận khí huyết cuồng loạn, hắn vốn là bị chấn thương phản chấn của Ưng Bác Không. Mặc dù là không nghiêm trọng nhưng cũng là nội thương, giờ phút này nhìn tình trạng thảm hại của cháu mình như vậy, dù là công phu hàm dưỡng của Thần Huyền nhưng dù sao cũng là huyết mạch tình thân. Rốt cuộc trong lòng không nhịn được, để khí huyết cuồng loạn, hắn cảm nhận được huyền khí trong người không khống chế được, kinh mạch tán loạn. 

Vì vậy, khi còn cách chỗ Quân Khương Lâm có vài chục bước liền bị rơi xuống, lảo đảo hai bước miễn cưỡng đứng được, đầu hơi ngửa, phun ra một bụm máu, chỉ thấy mọi vật trước mắt như đảo loạn! Hắn vô lực nhìn lên Quân Khương Lâm, oán hận cắn răng gằn giọng nói: 

- Quân Khương Lâm, ngươi tàn nhẫn lắm! Ngươi không sợ nhân quả tuần hoàn báo ứng sao? 

Quân Khương Lâm tàn khốc nhìn hắn, thanh âm cuồng tiếu bén nhọn nói: 

- Tiêu Bố Vũ, ngươi có còn biết xấu hổ không mà nói câu nhân quả báo ứng? Lúc Tiêu gia các ngươi âm mưu đối phó Quân gia chúng ta, sao không nghĩ đến ngày này? Vì h@m muốn cá nhân của một tên súc sinh mà làm hơn mười vạn tướng sĩ biến thành bạch cốt (xương trắng), ngươi có cảm thấy tàn nhẫn không? Làm vô số gia đình đang êm ấp phải ly tán, tan nhà nát cửa vì hắn, các ngươi cũng cao hứng? Có nghĩ tới như vậy không? 

- Ngươi có tư cách gì nói ta. Bởi vì h@m muốn cá nhân các ngươi mà làm việc ác, khiến trên hàng vạn cô nhi, dưới hàng vạn quả mẫu, có bao nhiêu người bị bức tử đến chết? Mà đó, tất cả đều là con cháu những quân nhân anh dũng trung liệt!

Bình luận

Truyện đang đọc