QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Vô Ý nhàn nhạt cười cười, nói: 

- Bất quá nếu là chuyện của bọn nhỏ, Quân gia đệ đều là mắt nhắm mắt mắt mở không để ý. Độc Cô huynh nếu muốn tìm, chắc là phải tìm đứa cháu của đệ mà hỏi thôi. Thật là ngại quá, thân thể này của đệ quá kém, mới nói mấy câu với huynh đã thấy mệt mỏi, đệ xin cáo từ. 

Advertisement

Độc Cô Vô Địch vẻ mặt trở nên tím tái, ngây ngốc cả nửa ngày, nói không ra lời: "Để ta trực tiếp tìm Quân Khương Lâm nói truyện, cái này là sao? Thân phận của ta là gì? Hắn là thân phận gì? Ta dù sao cũng là trưởng bối của hắn nha. Tuy nhiên, Quân tam gia thân thể không khỏe thì ai cũng biết, tới tận đây đón tiếp ta, thật sự đã rất nể tình rồi, nếu ta cứ cố ép buộc hắn thì không hay cho lắm." 

- Người đâu, nhanh chân đi báo tin cho thiếu gia, nói có Độc Cô đại tướng muốn gặp hắn. 

Advertisement

Quân Vô Ý mỉm cười, ôm quyền nói: 

- Độc Cô huynh xin cứ tự nhiên. Quân gia và huynh cũng không phải người ngoài, tiểu đệ thực sự hơi mệt mỏi, xin cáo từ. 

- Tam đệ xin cứ tự nhiên, bảo trọng nhé. 

Độc Cô Vô Địch cười khan một tiếng, cảm thấy cả người khó chịu. Tuy năm xưa Độc Cô gia chưa bao giờ làm gì có lỗi với Quân gia, nhưng dù sao cũng bị hoàng đế bệ hạ mang ra dùng làm công cụ chống đối Quân gia. Thêm vào đó lại là ngay khoảng thời gian Quân gia song hùng vừa chết trận một cách không minh bạch, ai cũng cảm thấy khó xử, nên hắn cũng không trách Quân Vô Ý có thành kiến với mình. 

Những năm gần đây, Độc Cô Vô Địch vẫn mong muốn cởi bỏ gánh nặng bị hiểu lầm này. Mặc dù hắn tự vấn, có thể nói là không thẹn với lương tâm, nhưng mỗi lần hắn đối mặt với Quân Vô Ý, hắn không hiểu vì sao luôn ngại ngùng cúi đầu. Trong thâm tâm, hắn vô cùng hối hận khi xưa không được cùng Quân Vô Hối đồng sinh cộng tử, đến cuối cùng gia tộc của mình lại …. 

Tuy rằng Độc Cô gia tộc vẫn âm thầm có ý bảo vệ Quân gia, nhưng tên tiểu tử Quân Khương Lâm này thực sự không dạy không được, hắn coi như ra tay giáo huấn thay Quân Vô Hối đại ca… 

Độc Cô Vô Địch âm thầm thở dài, hướng về dãy nhà Quân gia tiến tới. Khí thế mênh mang lúc nãy của Quân Vô Ý đã hoàn toàn tan biến. Hắn hiểu khí thế đó là dằn mặt hắn: Chuyện của đám nhỏ thì để đám nhỏ giải quyết, trưởng bối không nên tùy tiện nhúng tay vào. 

Độc Cô Vô Địch rất muốn hét lớn một tiếng: 

- Ta cũng không muốn nhúng tay làm gì! 

Nhưng không hiểu tại sao, khi hắn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quân Vô Ý, càng nhìn càng thấy giống người đại ca mà hắn tôn kính nhất, cuối cùng, một chút mạo phạm hắn cũng không dám làm. 

Khi thấy xa xa, Quân Khương Lâm đang đứng chờ hắn, Độc Cô đại tướng quân cố gắng lấy lại vài phần khí thế tự nhủ: "Lão tử đối với tam thúc của ngươi còn có chút không biết làm sao mà đối diện, còn với tên tiểu tử dám đùa giỡn khuê nữ của ta, mở to mắt ra mà coi ta trị ngươi như thế nào!" 

"Ách, tại sao tiểu viện của tên tiểu tử này tới cái cửa cũng không có là sao?" 

Cửa viện? Cửa viện đương nhiên là bị Độc Cô Anh huynh đệ bảy người đập tan rồi còn đâu. Quân đại thiếu gia vô cùng lễ độ, từ xa đã khom mình hành lễ: 

- Thì ra là Độc Cô bá phụ đại giá quang lâm, thật là làm cho con nở mày nở mặt mà, xin thỉnh bá phụ vào trong. 

Độc Cô đại tướng quân cũng không khách khí, tự nhiên tiến vào. Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một đống nằm la liệt trên mặt đất. 

Độc Cô Vô Địch hít một ngụm khí: " Lão thiên ah, sao lại ra thế này?" 

"Bảy tên vương bát đản này, lão tử thực sự muốn đập chết mấy đứa bay mà!" Độc Cô Vô Địch giận dữ thầm mắng. Trước khi đi hắn đã dặn dò kỹ bảy tên tiểu tử rằng có tới Quân gia thì chỉ ra tay bắt Quân Khương Lâm, không nên làm náo loạn Quân gia, cuối cùng lại thành ra như thế này. Nói thế no đi nữa thì phần sai vẫn là bảy thằng nhóc con mình, nghĩ đến đây thì khí thế vừa cố gắng lấy lại không khỏi giảm xuống thêm vài ba phần. 

- Bảy vị Độc Cô huynh nhìn thấy rượu của quý phủ mùi vị không tệ nên có hơi quá chén hahaha… 

Quân Khương Lâm cười cười, mặt dày đế thêm: 

- Uống xong liền ngủ! 

- Rượu không tệ? Uống hơi nhiều? Chẳng phải bọn nó uống rượu chưa say bao giờ sao? Bây giờ lại uống say rồi ngủ như chết? Phi, lão tử tại sao lại dạy ra được cái thứ vô dụng này cơ chứ! 

Khuôn mặt của Độc Cô Vô Địch lúc này đã sạm đen, quát: 

- Dẫn ta đi xem!

Bình luận

Truyện đang đọc