QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Xà Vương Thiên Tầm áy náy vạn phần nhìn bọn họ. Khuôn mặt tràn đầy vẻ xin lỗi cùng với xấu hổ! 

- Cẩn thận tìm cho ta! Từng cọng cây ngọn cỏ, một mảnh lá cây, mỗi một tấc đất cũng không được bỏ qua! Nhất định phải tìm ra tên gia hỏa đó cho ta! 

Hạc Trùng Tiêu phất tay ra hiệu, xoạt một tiếng, hai hàng lông mày dựng đứng lên, sát khí tỏa ra bốn phía, nghiêm nghị nói: 

- Vài người chúng ta. Mỗi một người phụ một phương, chú ý phối hợp cùng nhau. Ai đã ngoài cửu cấp đều chuẩn bị chiến đấu! Chỉ cần hắn còn ở nơi này có chạy đằng trời cũng không thoát! Nói trước là thủ đoạn của người này cực kỳ cao minh, bất luận kẻ nào phát hiện ra, trước tiên đều phải phát ra báo động đó! 

Vài tên Thú Vương đồng thời đáp ứng, trong mắt đều lộ ra thần sắc điên cuồng. Phạt Thiên Thánh Quả trong mắt một đám Thú Vương chính là bảo vật chờ mong suốt mấy trăm năm, nói mất là mất? Dù là ai cũng phải nổi giận a! 

Đúng lúc này khi chúng Thú Vương đang chuẩn bị triển khai tìm kiếm! 

Đột nhiên trong lúc đó! 

Một cỗ áp lực kh ủng bố ùn ùn kéo đến, xuất hiện dị thường đột ngột, ầm ầm mà tới! Giống như là vạn dặm trường không mênh mông thương thiên từ trên chín tầng mây mà áp xuống trên đỉnh đầu Thiên Phạt sâm lâm, chúng Thú Vương, chúng huyền thú. 

Cỗ lực lượng kinh khủng mênh mông tới cực điểm này đường đường hoàng hoàng, trùng trùng điệp điệp uy nghiêm trầm trọng giống như một ngọn núi cao! Hùng Khai Sơn cùng một đám Thú Vương chỉ cảm thấy từ đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không thể kháng cự, cảm giác suy sụp, tất cả đều nhịn không được mà sợ mất mật! 

Biểu hiện của một đám Thú Vương còn khá, từ Thú Vương trở xuống là huyền thú, tại thời khắc này một đám chỉnh tề làm ra một động tác: cúi đầu phục tùng, một cử động cũng không dám! Cũng chỉ có mấy trăm con cửu cấp huyền thú là miễn cưỡng đứng thẳng, thế nhưng thân thể rung động không ngớt, rõ ràng không hề có bất kỳ ý chí chiến đấu nào. 

Cái loại cảm giác này giống như một người phàm nhân bình thường đột nhiên có một ngày gặp được một vị thần cao cao tại thượng! Chân thực hiện ra trước mặt mình. Thần, có thể dùng tâm niệm của hắn cướp đi tính mạng của mình, muốn đùa thế nào thì đùa! 

Mặc dù phàm nhân kia thân thủ cũng không phải bình thường, hoặc là hầu tước, tướng sĩ, quyền uy một phương, hoặc là bản thân có thực lực siêu cường, kinh tài tuyệt diễm, hoặc có thế lực khổng lồ khống chế sinh tử của rất nhiều người. Thế nhưng giờ khắc này đối mặt với vị thần cao cao tại thượng, vô luận là ngày thường hắn siêu quần như thế nào, tại trước mắt thần. Cũng chỉ là phàm nhân, đây là cách biệt giữa thần và phàm nhân, một loại cách biệt không thể nào thu hẹp, không cách nào kháng cự! 

Cùng lúc đó tám vị huyền thú chi vương đồng thời cùng có một loại cảm giác: nếu như Thánh quả bị ngườ này lấy đi, như vậy cho dù dốc hết lực lượng của Thiên Phạt sâm lâm cũng tuyệt đối không đoạt được lại! 

Tuy không nghe thấy thanh âm, nhìn không thấy bóng người! Thế nhưng trong lòng tất cả đám huyền thú vương giả đều dâng lên loại ý nghĩ này. 

Kỳ thế kinh thiên như vậy, cho dù có cố chống lại cũng chỉ tự diệt vong mà thôi! 

Tám vị Thú Vương đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung. Cũng chỉ có đám này mới dám ngẩng đầu nhìn lên! 

Nơi đó xuất hiện một bóng người màu đen, ngay cả khuôn mặt cùng hai chân cũng bị tấm màn màu đen che phủ, thân thể vững như Thái Sơn lơ lửng trong bầu trời đêm, mặc dù là ban đêm, người nọ lại mặc hắc y! Thế nhưng trong lòng đám người, lại tưởng tượng trong bầu trời đêm huyễn hóa ra một mặt trời tỏa ra vạn trựng hào quang! Rất chói mắt, không ai có thể nhìn thẳng! 

Chỉ có Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu hai người trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác quen thuộc! 

Là hắn!? 

- Hừ, quả tử kia là do ta lấy. 

Người nọ phát ra một loại âm thanh già nua xen lẫn trong sáng, chậm rãi nói. Từ trên cao nhìn xuống, trong thanh âm có chứa một loại cảm giác đầy quyền uy! Từ trong thanh âm này có thể nghe ra ý tứ. Đây chính chỗ của ta! Ta muốn lấy cái gì thì lấy cái đó! Rất bình thường! 

May mà người này còn giải thích một câu: 

- Bởi vì loại thiên tài địa bảo này đặt ở trong tay các ngươi thật sự quá lãng phí! 

Hắn thở dài, rồi lại ung dung nói: 

- Nếu như chỉ là lãng phí thôi cũng không đáng nói, tám người các ngươi đang là Thú Vương chuẩn bị tiến giai, căn bản cũng không có một tên nào ăn loại Thánh quả này mà có thể tăng cường tu vi! Nếu như thật sự đem quả tử này cho các ngươi, chỉ sợ khi ăn nó vào, không tới ba canh giờ sau, các ngươi chỉ có thể bị bạo thể bỏ mình, không thể có kết cục khác! 

Hắn vạn phần uy nghiêm cùng lãng đạm nói thêm: 

- Với tu vi thấp kém của các ngươi như vậy lại vọng tưởng muốn phục dụng Thánh quả này, quả thực là không biết sống chết! Nếu như chán sống sao không tự đi cắt cổ mình đi, sao lại đi lãng phí thần vật như thế này chứ? 

Những lời này vừa nói ra khiến tám vị huyền thú chi vương đồng thời đưa mắt nhìn nhau. Mấy vị có tính cách đơn thuần, tuy biết rõ thực lực đối phương thần bí, bản thân không thể địch lại, thế nhưng vừa nghĩ tới chỗ tốt của Phạt Thiên Thánh Quả, há có thể tin lời một bên của hắn? Ô ô mà phản đối, còn muốn vọt lên! 

Nhất là Xà Vương Thiên Tầm, trong đôi mắt đẹp như b ắn ra hỏa diễm! Bàn tay trắng nõn giương ra như muốn xuất thủ! 

- Tiền bối có phải là vị Phong tiền bối mà lần trước vãn bối gặp ở Thiên Hương hay không? 

Hạc Trùng Tiêu đột nhiên phất tay ngăn cản đám huynh đệ tỷ muội đang rục rịch lại, hắn dùng một loại ngữ khí rất cẩn thận, lại có chút không nắm chắc hỏi. Trong lòng hắn đương nhiên là xác nhận người này rất quen thuộc, thế nhưng người trước mắt này cho hắn cảm giác cường đại hơn rất nhiều so với vị thần bí mà khi hai huynh đệ hắn gặp mặt ở Thiên Hương. 

Trong lòng Hùng Khai Sơn cũng có băn khoăn giống như vậy. Cho nên hai người tuy đã thừa nhận nhưng lại không tin tưởng lắm!

Bình luận

Truyện đang đọc