QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Nhưng mà Lệ Tuyệt Thiên lại là vị chí tôn đứng thứ hai trong thiên hạ, vậy mà ở trong miệng của Hùng Khai Sơn không khác gì một cái rắm...Điều này cũng quá khoa trương đi… 

- Ừm, cho nên…? 

Quân Khương Lâm trầm ngâm. 

- Cho nên việc này cứ để chúng ta làm đi. 

Hạc Trùng Tiêu sợ Hùng Khai Sơn mở miệng sẽ không tốt, vội vàng đón lời. Vỗ ngực xung phong nhận việc. 

- Ừm... Đã như vầy... Cũng tố...t Ài! 

Quân Khương Lâm dùng thanh âm già nua, giống như một người ở đỉnh cao cảm thấy đơn độc, thở dài một hơi, có phần chán nản nói: 

- Đối với Lệ Tuyệt Thiên đám tiểu bối này lão phu thật đúng là không có nửa điểm hứng thú... 

- Ngài không có hứng thú, vậy quá tốt rồi, ngài cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho huynh đệ chúng ta, khẳng định sẽ làm ngài hài lòng... 

Hùng Khai Sơn vỗ tay một cái, âm thanh ròn tan đột ngột vang lên. 

Hạc Trùng Tiêu lại đang suy nghĩ: câu nói "Lệ Tuyệt Thiên đám tiểu bối này" khẩu khí so với lúc ở Thiên Hương còn lớn hơn a... 

- Vị...tiền bối này, trước tiên không nói tới chuyện hứng thú hay không có hứng thú, nhưng mà Phạt Thiên Thánh Quả chính là đồ của ta. 

Xà Vương Thiên Tầm có phần sốt ruột, tiến lên một bước sau đó nói: 

- Vãn bối phụng mệnh trông coi Phạt Thiên Thánh Quả, mà nó lại bị mất trong tay của vãn bối. Đó chính là trách nhiệm của vãn bối, xin tiền bối đem Thánh quả trả lại, vãn bối cảm kích vô cùng, mãi mãi khắc ghi đại ân của tiền bối. 

Những lời này của Xà Vương Thiên Tầm cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến thối đều có, thật ra điều này lại khiến Quân Khương Lâm có phần tán thưởng. Nhưng mà với tính tình của Quân đại thiếu, thứ tốt một khi tới tay há có đạo lý phải nôn ra? 

- A? Tiểu cô nương có làn da trắng nõn này thật ra nói rất được, ngôn từ rất sắc bén, nhưng mà vừa rồi người mắng ta chính là tiểu nha đầu ngươi sao? 

Quân Khương Lâm nói xong lời cuối cùng, thanh âm liền trầm xuống, uy áp kh ủng bố vô cùng vô tận tuôn ra. Bước đầu tiên chính là uy hiếp thị quy! Hù dọa mới là thượng sách, nếu như vạn nhất không dọa được, sẽ còn bước thứ hai. 

Áp bức giống như thiên quân vạn mã, khiến Xà Vương Thiên Tầm kêu lên một tiếng đau đớn, lui lại ba bước mới nỗ lực đứng vững, thế nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt. Nhưng nàng vẫn quật cường ngẩn đầu lên nói: 

- Chức trách của vãn bối, cho dù có chết cũng không bỏ! Tiền bối nếu bởi vì Thiên Tầm không hiểu chuyện mạo phạm, vậy cứ việc xuất thủ. Thế nhưng vẫn xin tiền bối trả lại cho Thiên Tầm Thánh quả! 

Hạc Trùng Tiêu lại rất gấp gáp. Xà Vương Thiên Tầm nói những lời này không thể nghi ngờ chính là đắc tội với cao nhân trước mắt. Thu hồi Thánh quả cũng chỉ là việc nhỏ, thế nhưng vạn nhất khiến cao nhân tức giận, chỉ sợ hắn nhấc tay cũng có thể đoạt được cái mạng nhỏ của Thiên Tầm, cho nên hắn không khỏi gấp giọng nói: 

- Tiền bối bớt giận, tiểu muội còn trẻ người non dạ, bởi vì nóng lòng vì chuyện thiên phạt Thánh quả cho nên mới mạo phạm tiền bối, xin tiền bối đại nhân đại lượng, bỏ qua cho! 

- Cái gì mà thiên phạt Thánh quả? Tên của nó tại sao lại loạn lên rồi? 

Quân Khương Lâm làm ra bộ dạng dạy bảo, nói: 

- Quả tử này rõ ràng là Thiên Tà Vạn Độc quả! Không hiểu không nên gọi lung tung. Tiểu nha đầu, ngươi xem các ngươi là tám tên tiểu thú. Tu vi bản thân cũng không kém! Thế nhưng ta cũng phải nói cho các ngươi hiểu, trong các ngươi tuyệt đối không có bất luận người nào có thể chịu đựng nổi một giọt quả dịch của Thiên Tà Vạn Độc quả này! Vô luận ai ăn vào cũng chỉ có một kết quả là chết mà thôi! Lão phu lúc trước hạ thân phận xuất hiện là có hảo ý, nha đầu ngươi sao lại không biết phân biệt vậy, ta cũng không cần phải so đo với tiểu nha đầu ngươi! 

Bước thứ hai, chính là thuyết phục, nếu không thể thuyết phục... 

- Cho dù bạo thể mà chết, đó cũng là mệnh của vãn bối. 

Xà Vương Thiên Tầm rất chấp nhất, giương bàn tay nhỏ bé trắng noãn ra, không hề để ý tới ánh mắt ra hiệu của Hạc Trùng Tiêu, Hùng Khai Sơn. 

Ngươi nói xem, Hạc tam, Hùng tứ sao không thể không vội đây? Thiên phạt Thánh quả này tác dụng không ngoài việc tăng cường tu vi của đám Thú Vương, thế nhưng tác dụng phụ của nó lại phi thường kh ủng bố, có thể nói là phương pháp tốt nhất để tự tử. Mà vị cao nhân thần bí trước mắt này lại có thủ đoạn tạo hóa a. 

Nếu như có thể đổi thiên phạt Thánh quả để kết giao với vị cao nhân này, đó cũng là vụ buôn bán có lời, thế nhưng Thiên Tầm nói những lời này không thể nghi ngờ đã triệt để đập vỡ vụ mua bán này. Hơn nữa Thánh quả ở trong tay ngươi, mà người ta lại cướp đoạt được, ngươi có thể làm gì đây, còn không phải là nhìn người ta nghênh ngang rời đi sao, nếu chỉ rời đi đã tốt, vạn nhất người ta mất hứng, trực tiếp xuất thủ giế t chết vài người chúng ta, lúc đó ngươi đi đâu kêu oan đây! 

- Thôi thôi! Tiểu nha đầu này nói cũng có đạo lý, lão phu lúc trước lấy quả tử kia mặc dù là có tâm cứu người, thế nhưng rốt cuộc vẫn là đồ của ngươi. Xác thực là không hợp lý, thế nhưng cứ để các ngươi bừa bãi phục dụng, cho dù là phí của trời không nói, thế nhưng tính mạng lại khó bảo toàn. Gặp gỡ tức là hữu duyên, lão phu lấy vật này cũng là để luyện dược mà thôi, đành vậy, làm người tốt ta cũng cố mà làm cho chót! 

Quân Khương Lâm làm ra bộ dáng đau khổ như có người cắt vài cân thịt trên người hắn vậy, nói: 

- Lão phu muốn lấy Thiên Tà Vạn Độc quả này là để luyện chế một ít đan dược, mà các ngươi cần quả tử này, mục đích không nằm ngoài việc muốn đột phá bình cảnh, tiến giai, lão phu khi luyện thành đan dược sẽ cho các ngươi vài viên, đảm bảo các ngươi có thể nhẹ nhàng không trải qua nguy hiểm tiến giai! Thế nào? Chuyện này đến đây thôi chứ? Tám các ngươi không trải qua nguy hiểm, nhẹ nhàng tiến giai, các ngươi còn mong gì? 

Bước thứ ba cũng là một bước cuối cùng, điều kiện trao đổi! Nếu như tiếp tục không đồng ý, Quân đại thiếu cũng chỉ còn nước kiếm con lừa mà nói chuyện thôi, cũng chỉ đành hèn hạ trực tiếp ẩn thân rời đi! 

Hắn vừa nói như vậy, lập tức khiến đám Thú Vương ở đây ánh mắt đều sáng lên, ngay cả Xà Vương Thiên Tầm cũng do dự. Hạc tam, Hùng tứ cực lực dùng ánh mắt nhìn Thiên Tầm thầm nghĩ: "Thiên Tầm muội tử, ngươi mau đáp ứng đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc