QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Lại sáu người cầm trường kiếm xông ra, vọt người vào gia nhập vào vòng chiến, cùng với mấy người lúc trước đúng là một bọn.

Mỗi người đều phân công mục tiêu rất rõ ràng, đúng là người trước vừa rút lui thì mình công ra, mình vừa rút lui thì có người thay vào, thuận thế mà lên, không chê vào đâu được, không cho địch nhân một cơ hội gây rối loạn.

Tổ này lui ra thì có một tổ khác nhanh chóng thay thế vào, sau đó, mấy người vừa được thay mới có cơ hội thở ra hơi. Quả thực là đáng sợ … lúc này những giọt mồ hôi lạnh mới túa ra nơi sống lưng…

Đối phó với đại cao thủ như Mai Tuyết Yên, không dám có bất kỳ một chút phớt lờ, lơi lỏng. Tuy rằng thủy chung cũng chỉ là du đấu, nhưng cũng thừa nhận chịu một áp lực rất lớn!

Không có một chút nhẹ nhàng, bởi vì... Cho dù là du đấu, nhưng chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, Mai Tuyết Yên cũng có thể ở nháy mắt đoạt mệnh truy hồn!

Lúc này, giữa vòng đấu, thần diệu kiếm pháp của Mai Tuyết Yên hiển nhiên đã muốn kết thúc một giai đoạn. Lại có sáu người mới xông lên, bởi vì họ đã nhìn một lần bộ kiếm pháp của nàng nên tuy rằng chưa tới mức hiểu rõ toàn bộ, nhưng cũng ít nhiều cũng nhận ra những nét cơ bản đặc trưng của nó.

Cho nên không đến nỗi ứng phó tới mức chật vật, cũng không cần ra hết sức. Nhưng vào lúc này, kiếm thế của Mai Tuyết Yên bỗng biến đổi!

Kiếm pháp biến hóa cao ngất, dường như liên miên không dứt, giống như mưa xuân lất phất, liên miên không ngừng, như một cơn mưa xuân đang nhẹ rơi từ phía trên xuống, tựa hồ một mảnh mông lung…

Sáu người cùng nàng đối chiến, tựa như cảm nhận được cơn mưa xuân lất phất xen kẽ là sự ấm áp của vẻ xuân phơi phới, như thể từng lọn tóc của mình cũng có thoáng xuân đầy ý vị…

Đối mặt với kiếm thế quỷ dị như thế, sáu vị đại cao thủ nháy mắt đều có một cảm giác bất ngờ không thể phòng ngự được, nhưng bọn họ đều là loại đã qua hàng trăm trận chiến đấu, mặc dù kinh nhưng không loạn, thủy chung có thể giữ vững được trận tuyến.

Thậm chí có lúc trở nên hoảng loạn, nhưng lập tức dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú hay bản năng của một cao thủ, tung ra một chiêu đưa trạng thái trận chiến về thế cân bằng như trước. Nhưng, lúc này kiếm thế của Mai Tuyết Yên lại biến hóa!

Đột nhiên, cũng là cơn mưa rơi từ trên cao xuống nhưng lại là cơn mưa rào mùa hạ: đang nắng xuân ấm áp, bỗng dưng mây đen từ đâu kéo về giăng kín cả bầu trời, sấm chớp ầm ào và mưa bắt đầu trút xuống.

Gió mưa thét gào ẩn hiện sự uy phong của thiên địa, sáu người đồng thời đều cảm nhận được, chính thân mình đang ở nơi nào đó giữa đại dương mênh mông!

Bầu trời vẫn còn chi chi chít chít những hạt mưa từ trên trời cao rơi xuống...

Sáu người chật vật không chịu nổi, keng…keng … mấy kiếm đã qua, nháy mắt đã có ba người trên thân thể có vết máu, trong đó một người cả bả vai đẫm máu tươi, chính là bị Mai Tuyết Yên một kiếm đâm thủng!

Nếu không phải được năm người kia cứu viện được đúng lúc, chỉ sợ sớm chết ở dưới kiếm của Mai Tuyết Yên...

"Tổ tiếp theo xông lên!" Tử Kinh Hồng sắc mặt âm trầm như muốn dọa người. Từ bắt đầu đến bây giờ, Mai Tuyết Yên trước sau đã thay đổi năm sáu bộ thần diệu kiếm pháp...

Nàng từ nơi nào học được loại đồ chơi cổ quái ngạc nhiên dường này?

Không từng nghe nói qua đám Huyền Thú của Thiên Phạt sâm lâm này lại chú trọng binh khí a... Muôn đời, lưu truyền tới nay, tựa hồ cũng chỉ có một bộ uy lực cực lớn Thiên Phạt Thiên Kiếm mà thôi...

Đây là có chuyện gì? Thật sự là cổ quái! Người vừa thay vào vị trí của kẻ bị thương lúc trước thậm chí còn trúng kiếm thê thảm hơn...

Khi người nữa của Hai đại Thánh Địa mới đổmáu, bọn họ cảm thấy đối với kiếm pháp của Mai tôn giả đã nắm giữ sáu bảy phần mười.

Cho dù vẫn không thể phá giải, nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề. Có điều ông trời đâu có lúc nào cũng chiều lòng người, kiếm pháp của Mai Tuyết Yên càng lúc càng phát sinh biến hóa!

Lúc này đây cũng trở nên như mưa thu triền miên, thê lương, đìu hiu, tang thương bất tận, ngỡ như mưa thu không muốn xa rời mùa hạ tràn trề sức sống, không muốn sang mùa đông lạnh giá, lá vàng chợt rơi bên thềm, gió thu nhẹ thổi khắp đất trời!

Thoáng chốc như thiên địa trong lúc vô tâm mà đánh mất người thương, cơn mưa thu mắt thê lương ra đi mà nước mắt rơi lặng lẽ..

Sáu người vừa mới lên vốn nghĩ sẵn trong đầu, tràn đầy tự tin thầm nhủ đã đoán được gần hết chiêu số của đối phương, chính khi tiếp chiêu, lại phát giác căn bản là so với những gì mình đoán kia với sự thực, vốn là một trời một vực!

Cao thủ so chiêu, sai một ly, đi một ngàn dặm, mảy may có khác, chính là sinh tử có khác, càng khỏi nói giờ phút này những chiêu thức của đối phương đều ngoài phỏng đoán, những điều ngoại ý, làm sao một lời có thể đòi được nó bỏ đi được.

Sáu người chỉ cảm thấy thiên địa như quay cuồng, cơn mưa thu lạnh lẽo chính là sát khí, rơi xuống mà không thể mà tránh cho khỏi ướt người: sát khí chỗ nào cũng có!

Mới đó mà chớp mắt, tình thế đã thay đổi, sáu người chật vật chống đỡ, muốn nhanh nhanh được thay thế, lui ra ngoài. Kiếm chiêu bậc này không phải là kiếm chiêu bình thường, là kiếm chiêu chưa từng thấy bao giờ, thậm chí là mới nghe nói lần đầu.

Nếu riêng chỉ là kiếm chiêu thần diệu nếu như, còn dễ đối phó một ít; dù sao lấy bản thân cũng là cường giả Chí Tôn có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa chính lấy thân thể cứng cỏi mà nói, bình thường dù là Thiên Huyền đi chăng nữa thì không chịu đứng im để cho hắn khảm, cũng không nhất định có thể chém vào gây tổn thương...

Nhưng trước mắt sử dụng kiếm là Mai tôn giả! Cái đau đầu thêm nữa là không những đối phương vừa là cao thủ lại vừa sử dụng thân binh lợi khí, đây chẳng phải là càng bi kịch!

Chí Tôn Thượng hạng dĩ nhiên có thực lực đáng kiêu ngạo. nhưng bảo kiếm đang cầm trong tay đối với kiếm của Mai tôn giả mà nói, so với đậu hủ không có gì khác biệt.

Đó là còn so sánh với bảo đao lợi kiếm thông thường, đối mặt với thần binh lợi khí như vậy, trăm triệu lần không thể dùng thân thể ngạng kháng! Hơn nữa, còn có một bộ thần diệu quỷ dị kiếm pháp, càng làm cho người ta đầu đau muốn nứt, khó có thể ứng phó!

Tử Kinh Hồng thấy tình thế không ổn, quát: "Tiếp tục một tổ nữa lên!". Tiếu Vị Thành hét lớn một tiếng, đầu tàu gương mẫu suất lĩnh nhân mã của mình đánh tiếp! Lúc này đã thành mười hai người cùng đánh Mai Tuyết Yên, thế nhưng mới từng bước ổn định đầu trận tuyến, không đến mức tức thì đại bại!

Chính là theo nhân số tăng nhiều, phạm vi chiến viên tự nhiên cũng càng ngày mở rộng. Đứng một bên, xem cuộc chiến, Tử Kinh Hồng trong lòng có cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.

Đối mặt tổng cộng mười hai tên cao thủ đứng đầu đương thời hợp lực phóng ra, áp lực tất nhiên là cực kỳ khó khăn, gánh nặng gia tăng hơn gấp đôi, Mai Tuyết Yên cười lạnh một tiếng, không một chút vẻ sợ hãi, một dải kiếm quang giống như thu vũ - mưa thu - liên miên phô thiên cái địa phóng ra.

Tiếu Vị Thành bạo rống lên như sấm, tử chiến không lùi, nhưng do đầu tàu gương mẫu, hung hục xông lên, kiếm khí sắc bén xuy xuy ở trên người lão tạo thành hai cái lổ nhỏ, tuy rằng vào thịt không sâu, nhưng máu tươi cũng phụt ra.

Tiếu Vị Thành được coi là Chí Tôn Kim Thành Tam Châu vương. Trong số cao thủ của hai đại Thánh Địa ở đât có thực lực ít nhất Tiếu Vị Thành có thể đứng vào nhóm ba người đứng đầu. Thế nhưng vừa đánh một hồi liền bị thương!

Hơn nữa, lại là tình huống bên ta mười hai người hợp lực đối phó với đối phương chỉ có một người! Chiến tích như thế quả nhiên là kinh thế hãi tục!

Nhưng Tiếu Vị Thành bị thương, nhưng cũng là được trả giá. Vì là luân phiên va chạm nên lão lấy lực lượng một người đứng vững. Một chiêu này của Mai Tuyết Yên dùng đến hơn phân nửa thế công nên áp lực mà những người khác gánh vác tất nhiên là giảm đi.

Chỉ trong nháy mắt thoát khỏi chiêu thức áp chế thật lớn nguy cơ, mà những người vây quanh cũng bởi vậy rút từng bước nhỏ!

Khuôn mặt Mai Tuyết Yên vẫn điềm đạm, không đau khổ không vui mừng, đột nhiên phi thân lên, lựa thế chân khẽ điểm vào mũi kiếm của một Chí Tôn cao thủ bay lên không.

Bảo kiếm của vị Chí Tôn cao thủ kia bị điểm vào, đang muốn mượn cơ hội phát lực đả thương địch thủ, lại giật mình vì từ mũi kiếm truyền xuống một cự lực to lớn, khí thế giống như thiểm điện (tia chớp), cự lực này hoàn toàn không thể chế ngự.

"Oanh" một tiếng nổ, thân kiếm xuyên qua cánh tay, đâm vào bát kinh mạch, xuyên qua trái tim!

"Oa!" Hắn chỉ thấy trong lòng như bị đại chùy ngàn cân trùng điệp đánh một kích, trong nháy mắt sắc mặt trắng như tờ giấy, lảo đảo lui về phía sau. Lui thế chưa xong, còn phun ra một ngụm máu tươi, nhọc nhằn gục xuống mặt đất, chiến lực hoàn toàn biến mất!

Tử Kinh Hồng lướt thân một cái, nắm tên cao thủ bị thương kia, nhanh chóng lui trở về, lại nhìn giữa sân thì tình thế sống lại biến đổi lớn.

Mai Tuyết Yên đạp kiếm áp chế lien tiếp, thả người dựng lên, trường kiếm tung hoành tứ phía, đột nhiên kiếm ý vừa rồi tựa như cuối thu biến thành đìu hiu của ngày đông giá rét! Từ một khắc còn là Thu phong đìu hiu, giờ khắc này cũng thành đông hàn ngưng đọng!

Gió rét căm căm chợt nổi lên, mưa tuyết rơi phiêu phiêu kéo dài cả ngàn dặm, trường kiếm như tuyết như sương, cũng phiêu phiêu rơi, hàn phong giống như quỷ khóc thần gào vang lên! Đúng là kiếm lộ tiếp tục biến chiêu...

Tiếu Vị Thành trợn mắt rống to, cái búi tóc hoa râm bây giờ đã rối tung bật ra, trên người nhiều điểm máu tươi. Thế công của lão mạnh nhất, nhưng thân mình cũng là bị thương nhiều nhất... Bộ kiếm pháp mà Mai Tuyết Yên đang thi triển là đến từ Quân Khương Lâm.

Trong mấy ngày này, Quân Khương Lâm đem một bộ kiếm pháp là sở học của chính mình từ kiếp trước truyền thụ cho nàng; chính một bộ kiếm pháp: sát phạt sắc bén, biến hóa muôn vàn, lại phong phú, quả nhiên là phiền phức vô cùng!

Ngay cả là kiếp trước Mạc Quân Tà ngẫu nhiên học được bộ thần diệu kiếm pháp này cũng phải dùng tới ba tháng thời gian để luyện tập mới thành.

Không ngờ, Mai Tuyết Yên thiên tư cực kỳ cao, trước sau lại dùng không đến mười ngày thời gian, đã đem toàn bộ bộ kiếm pháp này thuộc tới chín phần!

Điều này làm cho Quân Khương Lâm há to miệng, gần như sai khớp! Ta kháo, nha đầu kia so với ta kiếp trước chỉ số thông minh còn cao hơn...

Bộ kiếm pháp này, ẩn hàm quá trình biến đổi của bốn mùa dung nhập vào; đem xuân hạ thu đông bốn mùa biến ảo, như là mưa xuân thuận hoà, nắng hè chói chang, thu phong đìu hiu, tuyết đông giá băng, biến hóa vô cùng tích nhập trong đó, có tên là "Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm"!

Nói là một bộ kiếm pháp, trên thực tế mỗi một biến hóa đều bao hàm mấy bộ biến chiêu khác... Thiên tư Mai Tuyết Yên tuy hơn người, chỉ luyện tập trong một thời gian ngắn ngủi, tự nhiên chưa thể thuần thục, giờ phút này lại có thể bức Tử Kinh Hồng đưa ra chiến pháp như thế này, trái lại chính mình cũng muốn chờ Quân Khương Lâm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dứt khoát mượn những người này luyện tập! Không nghĩ tới hiệu quả thần kỳ như thế!

Cho nên Mai Tuyết Yên đem kiếm pháp thi triển từ đầu tới cuối, phát hiện ra kiếm pháp thần diệu, cực kỳ uy lực, nhưng không ngờ lại kh ủng bố như thế!

Lúc trước Mai Tuyết Yên tuy rằng lường trước kiếm pháp này phi phàm, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới, bộ kiếm pháp này lại sắc bén quỷ dị, mình thi triển thế này vẫn chưa hết một phần tư uy lực!

Bộ Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm này, nếu chỉ là lấy lực sát thương mà nói tự nhiên là kém Thiên Phạt Thiên Kiếm, nhưng nếu luận đến kiếm chiêu linh hoạt, tinh tế, chu đáo, hơn xa Thiên Phạt Phạt Thiên Kiếm!

Nhất là, lấy các loại tâm ý bất đồng thúc dục kiếm ý, mỗi thi triển làm địch nhân không thể hiểu hết được!

Mai Tuyết Yên rõ ràng phát hiện, lúc mình sử dụng bộ kiếm pháp kia đối địch, theo kiếm ý diễn biến, mơ hồ tâm tình thần dị có đột phá! Thu hoạch ngoài ý muốn này làm cho nàng trong lòng mừng rỡ!

Chỉ trong thời gian ngắn tới nay, nàng phục dùng thần đan của Quân Khương Lâm, công lực đột nhiên tăng mạnh, tốc độ luyện công cũng hơn xa trước kia.

Nhưng thân là võ đạo đại hành gia, Mai Tuyết Yên trong vui sướng khi thực lực tăng tiến nhanh chóng, đồng thời cũng vì thế mà âm thầm lo lắng, nếu là một mặt theo đuổi công lực tinh tiến, mà xem nhẹ tâm cảnh, ngược lại có chút nguy hiểm.

Phải biết rằng, tiến cảnh huyền công, cần tương đương với tâm tình mới có thể bổ trợ cho nhau, nếu là chỉ có công lực tiến bộ mà tâm tình không thể tăng lên, như vậy, giống như là ôm thùng thuốc nổ, vào thời khắc đột phá, bất cứ lúc nào sẽ bị tâm ma xâm lấn, tẩu hỏa nhập ma!

Đây đúng là chỗ trọng yếu của việc tu luyện tâm tình! Hiện giờ ngoài ý muốn đạt được bộ thần dị kiếm pháp này, thuận tiện bù lại việc tâm cảnh thiếu sót!

Quân Khương Lâm kiếp trước tuy rằng cũng học xong bộ kiếm pháp kia, nhưng hắn chính là một đời vua sát thủ, xưa nay ra tay chỉ theo tiêu chí: truy đuổi - nhanh chóng - chính xác, tự nhiên sử dụng rất ít những kiếm chiêu phiền phức, căn bản lại không có cơ hội lấy bộ kiếm pháp kia đối phó với địch...

Cho nên ở điểm này, không bằng Mai Tuyết Yên cảm ngộ được hết từng chiêu kiếm từng biến hóa của bộ kiếm pháp này.

Giờ phút này Mai Tuyết Yên đúng là càng đánh càng cảm thấy vui sướng, áp lực bốn phía nặng như núinhưng đối với nàng đều là động lức dẫn đường khiến cho mình đột phá, nàng thậm chí còn muốn cùng Tử Kinh Hồng xa luân chiến như vậy một hồi thật lâu nữa, để cho mình có thể hiểu thêm được...

Bình luận

Truyện đang đọc