*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên trong kiếm quang, trong thiên địa dường như có vô số bông tuyết tung bay, gió thổi lạnh tới thấu xương!
Thạch Trường Tiếu hưng phấn mà gào một tiếng:
- Vạn lý hàn phong khởi, mãn thiên tuyết hoa vũ! Hàn Phong Tuyết có thể dạy các ngươi bộ Hàn Phong Phi Tuyết Kiếm đến mức này cũng không hổ danh là Phong Tuyết Chí Tôn!
Hắn nói xong lập tức tung song chưởng tiếp tục tấn công, vô số đó kiếm hoa phi tuyết cũng không chạm được vào người hắn.
- Thạch huynh nói chính xác vô cùng, vì thế thành chủ của chúng ta mới bài danh thứ ba trong Bát Đại Chí Tôn!
Lục trưởng lão toàn lực vận kiếm, thân hình mơ hồ, kiếm quang cứ phát ra từng đóa từng đóa, vô cùng bá đạo.
- Thật là làm càn mà!
Thạch Trường Tiếu đã bắt đầu tức giận. Lời này của lục trưởng lão chẳng khác nào nói hắn kém xa so với Hàn Phong Tuyết! Mặc dù thật sự là kém rất xa, nhưng dám nói thẳng vào mặt của Thạch Trường Tiếu thì lại làm hắn mất hết thể diện. Hắn phi hành tại không trung, xoay người một cách quỷ dị, giống một con dơi khổng lồ bình tĩnh treo mình trên không trung.
Đột nhiên, thân ảnh đang bất động của Thạch Trường Tiếu bỗng nhiên bắt đầu di động, vô số tàn ảnh từ thân hình của hắn bay ra, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, giống như trên bầu trời xuất hiện một cách đồng thời vô số Thạch Trường Tiếu, đứng thành một hàng thẳng tắp trong không trung!
Một tiếng hú dài vang lên, vô số Thạch Trường Tiếu trong không trung ầm ầm toàn bộ bay xuống, phá nát vô số đóa hoa tuyết được ngưng kết từ kiếm quang!
Đúng lúc này, Phí Mộng Thần hú dài một tiếng, như một tia chớp xẹt ngang qua thân thể lục trưởng lão, không thèm quay đầu lại mà tiến thẳng về phí ngôi nhà đổ nát!
Thời khắc này chính là cơ hội!
Nếu lúc này lục trưởng lão cùng cửu trường lão ra tay ngăn cản Phí Mộng Thần, chắc chắn cả hai người sẽ mất mạng dưới song chưởng của Thạch Trường Tiếu! Cả hai không có cách nào khác đành trơ mắt nhìn Phí Mộng Thần mạnh mẽ vượt cửa ải của mình, bọn hắn hiện tại phải toàn lực ứng phó với sát chiêu của Thạch Trường Tiếu!
Một mình Quân Khương Lâm đứng ở giữa phòng, thần thức cường đại của hắn nhìn chăm chú phát tán ra xung quanh, đột nhiên ánh mắt của hắn co rút lại, xoát một tiếng phi thân ra khỏi căn phòng nhỏ, phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện thêm một lão giả đầu bạc...Căn phòng đổ nát từ từ rung động rồi đổ ầm xuống.
Tam trưởng lão nhìn vào khỏa huyền đan huyền đan trong tay Quân Khương Lâm, hòa ái mỉm cười nói:
- Các hạ, thất phu vô tội, hoài bích có tội (người thường không có tội nhưng nắm bảo vật trong tay là có tội); các hạ không nên giữ huyền đan trong tay, tốt nhất là giao cho lão phu bảo quản! Lão phu bảo vệ cho ngươi một mạng, một đan đổi một mạng, rất là công bằng đúng không!
- Thật sự công bằng sao? Tính mạng và khỏa huyền đan đều là của ta, cần gì đến các hạ bảo toàn! Cao thủ toàn bộ đều tập trung tại Thiên Hương thành, các hạ làm sao có thể đảm bảo cho tính mạng của ta!
Quân Khương Lâm vô cùng khẩn trương, trong lòng đang mắng ầm lên: "Tại sao chỉ có một tên tiến tới? Mấy thằng khác chết hết rồi sao? Chẳng lẽ ta bắt chước năng lượng của huyền đan không đúng sao?"
"Ta mặc dù ngoài miệng cứng rắn, đề phòng vạn nhất, nhưng trước mặt là một vị Chí Tôn Thần Huyền a! Tin rằng chỉ cần hắn phất tay một cái là huyền đan thay chủ ngay! Chẳng lẽ thật sự cho lão gia hỏa này chiếm cái tiện nghi to lớn này sao? Những người khác tại sao chậm như vậy?"
Quân đại thiếu cũng nghĩ sai rồi, thật ra tam trưởng lão không phải không muốn ra tay mà là hắn cũng đang cố kỵ, người có thể chiếm huyền đan vào trong tay làm sao có thể là một người đơn giản, nếu không, lúc nãy hắn tiến vào phòng vô cùng nhanh chóng, mà người này có thể phát hiện từ trước là có thể nhận ra rồi!
Thậm chí nếu ra tay đánh chết người này, không thể bảo toàn cho khỏa huyền đan, nếu nhất thời sơ suất có thể làm tổn hại khỏa huyền đan thì lúc đó mất nhiều hơn được!
- Lão phu là tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành, ta tin rằng ta có một chút danh tiếng, chỉ cần ngươi giao ra khỏa huyền đan, lão phu đảm bảo ngươi có thể an toàn rời khỏi nơi đây!
Tam trưởng lão tiến lên trước một bước mỉm cười nói.
Tam trưởng lão dù sao cũng là Thần Huyền cao thủ, hắn đã nhanh chóng phán đoán người trước mắt có thể thực lực cũng không cao, chỉ cần hắn tiến lên một bước là chắc chắn có thể chế trụ người này!
Nếu lực lượng không đủ thì chỉ còn cách dùng trí! Thứ Quân Khương Lâm muốn chính là hỗn chiến, không phải lỗ m ãng, đánh bừa một đối một với một vị Chí Tôn Thần Huyền chẳng khác nào là đi tìm chết!
Vì thế, Quân Khương Lâm phải dùng mọi cách có thể để kéo dài thời gian, chờ những người khác tiến đến! Trước lúc đó, không thể nào để mất huyền đan!
Tâm niệm vừa chuyển, đột nhiên trên người Quân đại sát thủ một đoàn hào quang thanh sắc huyền khí phát ra sặc sỡ, cả thân ảnh hắn đứng trong mưa như một khối phỉ thúy sáng chói lóa mắt.
- Ngọc Huyền đỉnh phong sao? Ha ha ha, còn lâu mới đủ...
Tam trưởng lão lắc đầu, giọng có vẻ khinh bỉ. Trong lòng hắn càng lúc càng nắm chắc, người trước mặt mình chỉ là một cái nho nhỏ Ngọc Huyền đỉnh phong. Người này trong mắt người thường, hoặc cả thành Thiên Hương cũng có thể xem như là một cao thủ, nhưng trong mắt một Thần Huyền như lão, hắn chính là một trò cười, hoặc gọi là một con kiến đi cho vui!
"Thật sự lúc nãy ta quá cẩn thận rồi, nếu đã xác định đối thủ có thực lực thế này, ta cũng không cần hắn nói chuyện vô nghĩa nữa, trực tiếp cướp đoạt thôi!"
Tam trưởng lão tuyệt đối nắm chắc, chỉ cần lão ra tay, tuyệt đối có thể cướp đoạt huyền đan vào tay trước khi người kia có thể ra tay phá hủy huyền đan!
Nhưng ngay lúc này, hắn lại lại đột nhiên phát hiện một chuyện, một chuyện có thể nói là vô cùng cổ quái!
Mà chính vì việc này mà hắn đình chỉ cước bộ, không thể ra tay!