QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Lời còn chưa dứt, cô gái này dường như sợ bị những người còn lại ngăn cản, liền tung mình đi ngay, ba người còn lại nhìn nhau cười khổ một tiếng rồi xông ra bên ngoài. 

Bên trong nhà tiếp khách của hoàng thất, phía bên mặt Đông của tiểu viện, lần lượt có sáu bóng người chỉnh tề phi thân ra, cả sáu người đều toàn thân lam quang, đứng chỉnh tề. Ngay sau đó, một nam nhân mặc một trường bào dài tay xuất hiện, thân hình hắn cơ hồ cao tới chín thước (thằng này quái thú chắc, tính ra mét là gần... 3m:110:), thân hình vô cùng gầy gò, nhìn thoáng qua giống như là một cây gậy trúc, khuôn mặt chất phác, hắn phi thân ra giữa đám người. Bảy người này hết sáu người là Thiên Huyền cường giả, còn một người này tuy chưa thể hiện tu vi, nhưng địa vị chắc chắn rất cao, thật là một đội ngũ mạnh mẽ! 

Người nam nhân có khuôn mặt chất phác thấp giọng nói: 

- Đi! 

Bảy người đồng thời tung người lên! 

Đúng lúc này, cửa một căn phòng phía Tây tiểu viện mở ra, một giọng nói mang theo tiếu ý chậm rãi phát ra: 

- Thạch huynh, chuyện hay thế này mà không gọi tiểu đệ sao? Chẳng lẽ huynh muốn độc chiếm sao? 

Một thân ảnh màu trắng từ trong cơn mưa bước tới. Mưa rơi vô cùng nặng hạt nhưng không ngờ không thể chạm một chút nào vào áo choàng của hắn. Hắn bước đi trong mưa to gió lớn nhưng nhất cử nhất động lại giống như dạo chơi trong một hoa viên tràn ngập hoa tươi, phong độ vô cùng tao nhã ung dung. 

Quốc sư của Vũ Đường đế quốc - Phí Mộng Thần! 

Người nam nhân kia lạnh lùng cười: 

- Phí Mộng Thần, không ai ngăn cản ngươi cả, chỉ cần ngươi không sợ chết, liền có thể đi theo ta! 

Phí Mộng Thần cười to nói: 

- Thạch huynh, là người khác thì còn muốn đi theo huynh, một trong Bát Đại Chí Tôn; nhưng với thực lực của Phí mỗ, huynh cũng hiểu rõ ta có cần theo sau hay không mà! 

Thì ra nam nhân cao ngồng này là một trong Bát Đại Chí Tôn, Thạch Trường Tiếu của Thần Tứ đế quốc! 

Thạch Trường Tiếu lạnh lùng cười, cũng không đáp lời, phất ống tay áo một cái, cả người như đằng vân giá vũ, lấy tốc độ nhanh nhất mà hướng về phía thành Tây. Phí Mộng Thần cười ha ha rồi vọt người đuổi theo. Những người còn lại cũng không nói một lời, chỉ yên lặng phi theo phía sau hai người! 

Bên trong tửu quán, Ưng Bác Không miệng toàn hơi rượu đang cười ha ha nói: 

- Hảo tửu! Thật sự là hảo tửu! 

Hắn cùng với Vương gia làm người phẩm rượu, lại bị rượu ngon giữ chân, đến khi muốn rời đi thì trời đã đổ mưa to rồi. 

Người không lưu người trời lưu người! (lưu = lưu giữ) 

Hắn bị mưa vây ở bên trong tửu quán này, may mà còn có rượu làm bạn, nếu không không biết khó chịu tới mức nào, huống chi hắn là người đã quen phiêu bạt, có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, lúc này lại có rượu ngon, lại có người bồi rượu nên cảm giác cũng khá là tốt. 

Hắn uống đến bây giờ, hai vò rượu nhỏ mà Quân Khương Lâm mang đến sớm đã không còn một giọt, vì thế hắn mới miễn cưỡng uống tiếp rượu còn lại của Tống lão tam. Vốn rượu này cũng có thể nói là ngon, cuối cùng sau buổi chiều nay lại trở thành thứ rượu cố nuốt trôi, thật là đáng buồn, thật là không được hoàn mỹ! 

Thật ra, phủ đệ của Bình Đẳng Vương Dương Hoài Nông cách nơi này không xa, nhưng hắn chưa uống hết số rượu còn lại thì làm sao có thể rời đi? "Nếu rời đi chẳng phải là cho con chim ưng rãnh rỗi này chiếm tiện nghi sao? Cho dù hắn là bát "khuyển" chí tôn thì sao, chia nhau cũng phải một người một vò, huống chi vò của ta còn bị chia vài chén nhỏ cho Tống lão tam." Cuối cùng, hai cha con Vương gia cũng còn ngồi đây. Chuyện này làm Tống lão tam vô cùng buồn bực: " Đây là rượu của sư phụ ta, rượu này ta chuẩn bị nghiên cứu thì bị hai tên các ngươi uống hết như uống nước lã là sao..." 

"Nhưng bực nhất chính là bực bản thân mình, tại sao sau khi uống được rượu của sư phụ xong, sau đó uống loại rượu kiệt tác của mình, vốn hồi xưa uống cũng không dám uống, luyến luyến tiếc tiếc, để bây giờ có muốn nuốt cũng nuốt không trôi..." 

Một người là chức Vương gia duy nhất của Thiên Hương đế quốc, người còn lại là người ai ai cũng biết một trong Bát Đại Chí Tôn. Không ngờ những nhân vật tai to mặt lớn lại vô lại đến thế này! 

Lúc nhân vật thứ ba đang trừng mắt nhìn hai đại nhân vật còn lại, Ưng Bác Không đột nhiên mở to mắt, bắ n ra hai đạo thần quang khiếp người, đứng dậy cười to: 

- Cơ hội hoạt động gân cốt rốt cuộc cũng tới rồi! 

Thân hình hắn lóe lên, lập tức tiêu thất trong tửu quán, chẳng thấy tung tích. 

Tống lão tam dù sao cũng là Thiên Huyền cao thủ chính tông, lập tức cũng phát hiện ra một cỗ tinh thần năng lượng đang làm rung chuyển không trung. Tống Thương trong mắt lóng lánh, vài lần muốn đứng lên, nhưng rốt cục thở dài một hơi ngồi xuống, cúi đầu, lấy rượu của mình bày trên bàn ngửa đầu làm một hơi cạn sạch: "Dựa vào thực lực của mình, muốn đi tranh đoạt huyền đan của Thần Huyền, kết cục cũng chỉ có một: Chết thảm!" 

Sau khi chứng kiến thực lực k hủng bố của Ưng Bác Không, Tống Thương cuối cùng cũng dập tắt chủ ý tranh đoạt huyền đan, quyết định không bỏ số vốn mà mình không có ra mà chơi. 

- Đã xảy ra chuyện gì thế? 

Vương gia thấy Ưng Bác Không đột nhiên rời đi, lại thấy thần sắc của Tống Thương không bình thường nên không khỏi tò mò hỏi thăm.

Bình luận

Truyện đang đọc