QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Hắn cứ như vậy đi từng bước một, nhưng hình như tất cả thế giới này, kể cả người bên cạnh hắn. Đất dưới chân, cây cối hai bên, bụi trong không trung, hết thảy đều không quan hệ tới hắn. 

Hết thảy tất cả vẫn cùng tồn tại. Nhưng điều duy nhất không hài hòa, chính là tên đứng đằng trước kia. 

Tựa như trong thiên địa, chỉ có hắn tồn tại độc lập, không quan hệ với mọi vật. Cũng chưa từng tiếp xúc giao hòa. Quân Khương Lâm. Người này, chính là duy nhất. 

Loại cảm giác này, không phải trên cao vời vợi! Mà đơn giản là siêu thoát! Ngoài ra, là vô tận khắc nghiệt! 

Tồn tại siêu nhiên độc lập với thiên địa vạn vật, nhưng bất kì lúc nào cũng có thể nhảy vào tham gia! 

Thiên địa vô ngã ( giống thiên hạ vô đối ^^), ta không ở trong thiên địa, trong thiên địa có ta. Ta ở khắp nơi trong thiên địa! 

Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ quên cả bước đi, ngây ngốc nhìn bóng người trước mặt. Trong nội tâm bỗng nảy sinh ý niệm: "Chẳng lẽ, đây mới là diện mục thực sự của hắn?" 

Một hồi lâu sau, Độc Cô Tiểu Nghệ nhịn không được muốn lên nói chuyện cùng Quân Khương Lâm, nàng đột nhiên có chút sợ hãi như rời xa khỏi Quân Khương Lâm, Quản Thanh Hàn vội vàng kéo nàng, ngăn lại. 

Tuy nhiên Quản Thanh Hàn cũng không rõ giờ phút này Quân Khương Lâm rốt cuộc đang làm cái gì, sao lại có bộ dạng này, nhưng cũng cảm giác được, lúc này không thể kinh động Quân Khương Lâm, thậm chí một chút âm thanh cũng có thể cắt đứt dị trạng này. 

- Phùuuu. 

Quân Khương Lâm đột nhiên thở một hơi thật dài, cước bộ đi tới đã dừng lại, chắp tay ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mây trắng nhàn tản, cười khổ lắc đầu, cứ như vậy lẳng lặng đứng, trong tâm tư chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng, thanh thản, trong sáng, vô hạn trong sáng. 

Vô tư vô tưởng, không vương bụi trần. 

Cả người lại đột nhiên như từ hư ảo trở về hiện tại. Quân Khương Lâm cảm giác được, tinh thần lực của mình đã tăng lên một bước rất lớn. Nhưng cũng chưa thể đột phá bình cảnh, tựa hồ trước mắt có một tầng sương mỏng ngăn cách, mờ mịt không rõ ràng. Nếu thể đột phá tầng này, tinh thần và ý thức sẽ đề cao một bước lớn. 

Mà nơi phát ra tầng trở ngại này, Quân Khương Lâm có thể mơ hồ cảm thấy. 

- Khương Lâm, vừa rồi ngươi, ngươi suy nghĩ gì vậy? 

Thanh âm của Quản Thanh Hàn vang lên, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, Quân Khương Lâm nghe được, trong thanh âm của Quản Thanh Hàn, đã nhiều hơn một phần quan tâm. 

Quản Thanh Hàn cực kì thông minh, nàng nghĩ đến Quân Khương Lâm đột nhiên rơi vào loại cảnh giới kỳ diệu này, cũng cảm giác được, Quân Khương Lâm đạt đến cánh cửa đột phá một cách ngoài ý muốn, nhưng thấy hắn đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu sau một khoảng thời gian, lại đột nhiên tựa hồ sắp thành tiên nhân, lại ăn một gậy đánh bật về trần thế, cảm giác lúc trước và sau khác biệt đến cực điểm, rốt cục nhịn không được mới lên tiếng hỏi. 

- Ta vừa rồi suy nghĩ. 

Quân Khương Lâm có chút hốt hoảng, tựa hồ chỉ dừng lại trước trạng thái kì diệu nửa bước, ung dung nói: 

- Ta cả đời này, rốt cuộc muốn gì đây? Hoặc có thể nói, qua bao nhiêu ngày nay, ta rốt cuộc là vì cái gì? Mục tiêu của ta là cái gì? Ta phải làm gì? Ta có thể làm được cái gì? 

- Mục tiêu sao? 

Quản Thanh Hàn do dự. 

- Ngươi sống, không phải đó là mục tiêu sao? 

Nhưng trong lòng thì âm thầm tự hỏi: "Ta sống như vậy, là vì cái gì? Mục tiêu của ta ở đâu?" 

Tưởng tượng như vậy, Quản Thanh Hàn cũng cảm thấy vài phần thẫn thờ: "Cậu em tất nhiên có mục tiêu của hắn, nhưng mà ta còn có tư cách theo đuổi mục tiêu đó sao? Ta thật sự có tư cách hay sao?" 

- Đúng vậy, hẳn là có một mục tiêu, mỗi người đều có. Ta đã từng nghĩ gì, dùng sức mạnh của mình, thống trị thiên hạ, dùng giết chóc cùng thiết huyết, chỉnh đốn nhân thế dơ bẩn này, làm cho thế giới đạt được thái bình thịnh thế mà ta vẫn mong mỏi. Tối thiểu trong mắt của ta, không cần phải có quá nhiều chuyện bất bình như vậy. 

Quân Khương Lâm cười khổ. 

- Ta không để ý người khác nhận thức thế nào. Chỉ cố chấp tiếp tục làm theo thói quen của mình. Làm ra rất nhiều sự tình. Làm theo ý mình, tuy biết rõ chỉ là muối bỏ biển, như Tinh Vệ lấp biển, thủy chung với ước nguyện ban đầu không hề thay đổi! Nhưng đến lúc này, ta thật sự hoang mang, thật sự bối rối. 

Quản Thanh Hàn đương nhiên không biết trong lời của Quân Khương Lâm "Tinh Vệ lấp biển" là có ý gì, càng không biết "đến lúc này" là có ý gì. Nhưng nàng cảm nhận được, trong lòng Quân Khương Lâm sự cô đơn nồng đậm. 

Điều này làm nội tâm đang tĩnh lặng như nước của nàng chợt đau nhói. 

Dường như thấy được một đấu sĩ vĩnh viễn không bại. Đến lúc tiêu hao hết lực lượng cả đời của mình, lại đột nhiên phát hiện chắn ngang trước mặt mình địch nhân chính là toàn bộ thế giới, vĩnh viễn không thể nào chiến thắng, tiêu diệt được. 

Hóa ra cả đời kiên trì theo đuổi. Chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, như cua càng lay đại thụ, cảm giác bất lực cùng thê lương này không thể hình dung bằng ngôn từ.

Suy nghĩ trong chốc lát, Quản Thanh Hàn ôn nhu an ủi: 

- Nhân sinh cả đời, rốt cuộc là vì cái gì, kỳ thật rất khó nói, đối với nữ nhân chúng ta mà nói. Bất quá chính là giúp chồng dạy con, ngày qua ngày mà thôi. Mỗi tháng mỗi năm mặc thời gian trôi mà gì đi, thực sự không có cảm giác được mất, ta tin như thế. Trên thế giới này, tuyệt đại đa số nữ nhân đều như thế cả. Hơn nữa, cuộc sống cố định lại bình thản này, có vô số nữ nhân cảm thấy khoái hoạt, cảm thấy thỏa mãn. Về phần đàn ông các ngươi, nhất là những kẻ có thế lực, có thực lực, nam nhân có năng lực, đều vì công danh sự nghiệp, hùng bá một phương mà cố gắng, liên tục đấu tranh một cách tàn nhẫn ( quá đúng!). Ngay cả một người dân đen bình thường, cũng vì cái ăn cái mặc, mà cố gắng vươn lên thành cái mà họ gọi là "kẻ bề trên".

Bình luận

Truyện đang đọc