QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 234

Liên tiếp các động tác chôi chảy được thực hiện, nếu chỉ c ần sai sót một chút giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, dẫn động địch nhân phát hiện, thậm chí dẫn tới họa sát thân!

Quân Khương Lâm cũng không có động tác tiếp theo, hắn rất kiên nhẫn chỉ lặng im chờ đợi, rất kiên nhẫn. Hắn đoán, xem ra bọn người kia đã tiêu thất không gặp. Mấy tên sát thủ kia rốt cuộc không biết có lên cùng một thuyền không, hắn cũng không có chắc chắn. Nếu chọn nhầm mục tiêu, thật đúng là hối hận cũng đã muộn rồi!

Trực giác, dựa theo trực giác hắn mới nhắm tới chiếc thuyền này!

Cho nên hắn rất kiên trì, chỉ cần có thể hô hấp, là hắn có thể chờ đợi. Thật giống như kiếp trước mình chỉ dựa vào trực giác để truy tung giết người vậy, cứ kiên trì chờ đợi. Giờ khắc này hắn chính là vua của thế giới sát thủ! Lâm Quân!

Một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh truyền tới, vài tiếng nữ tử cười duyên, cùng âm thanh thô sảng của nam nhân vang lên, lẫn với tiếng cười là tiếng rung động do thân thuyền phát ra, trên đỉnh đầu Quân Khương Lâm bỗng vang lên tiếng bước chân thùng thùng, hắn biết đang có người bước lên thuyền.

Một người, hai người… Sáu người!

Quân Khương Lâm yên lặng nghe ngóng, so với trước còn nhiều hơn ba người.

Nếu là như vậy có thể suy đoán cả ba tên sát thủ kia cùng lên một thuyền này rồi.

Ba tên sát thủ vừa lên thuyền, cái loại khí tức âm lãng này khiến Quân Khương Lâm nổi lên phản ứng, trong làn nước lạnh lẽo, hắn vẫn cảm nhận được luông sát khí vô cùng âm lãng, Quân Khương Lâm đột nhiên có một loại cảm giác thân thiết cùng hoài niệm vi diệu không nói thành lời.

Đây, cảm giác này mới đúng là thế giới của mình!

Sống ở gia đình giàu sang, vinh hoa phú quý dĩ nhiên là rất thoải mái không phải lo lắng gì, thế nhưng Quân Khương Lâm lại là một vị vua sát thủ, điều hắn muốn chính là không có câu thúc, giống như một con Lang Vương trên thảo nguyên vậy, một tiếng hú bao trùm thiên hạ, tuy rằng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm thế nhưng lại có cảm giác nắm thiên hạ trong lòng bàn tay!

Cái loại trong thống khổ có ẩn chứa k1ch thích, hưởng thụ tư vị trong sự cô độc, nam nhân độc lai độc vãng lưu lạc tới khắp chân trời, một kiếm tung hoành khắp nơi này hỏi trong trời đất này mấy ai cảm nhận được! Mười bước giết người, thiên lý bất lưu hành!

Điều đó mới chính là mộng tưởng lớn nhất trong lòng Quân Khương Lâm.

Nhưng thật đáng tiếc, với thân phận trong thế giới này, càng khiến giấc mơ của hắn trở nên xa vời.

Sáu người kia đã bước lên thuyền, hàng loạt các âm thanh bình trà va chạm vào nhau, sau đó là tiếng uốn trà ừng ực, thỉnh thoảng còn có một số âm thanh của nữ tử cười nhẹ, giọng nói mềm mại ôn tồn.

Một lúc lâu sau, một thanh âm khàn khàn vang lên: “Nguyệt nhi cô nương, không biết Lưu đại nhân lúc nào có thể tới? Huynh đệ của ta cũng không thể ngồi mãi ở đây chờ đợi hắn được. Lần trước ám sát công chúa, tội danh không biết là lớn cỡ nào đây! Xem ra toàn thành đang lùng bắt rất ráo riết, không lúc nào ngừng, hôm nay trên người chúng ta có mang theo vạn kim cũng không thể mua được Huyền Thú Cân, nếu như chọc người rước lấy phiền phức, vạn nhất nếu điều này….”

Một thanh âm nữ tử nhẹ nhàng cười duyên, thờ ơ nói: “Triệu trại chủ, ngươi đã quá lo lắng rồi, ngươi không phải không biết nơi đây chính là chỗ nào sao?”

“Ở Nghê Thường các tự nhiên là rất an toàn, nhưng để ngừa vạn nhất, chuyện ám sát của ngươi trước đây khiến cho đám người đó đề phòng rồi, chúng ta bây giờ cũng không còn đường lui nữa, chuyện này cũng dừng lại một thời gian rồi. Bây giờ nếu có Huyền Thú Cân trong người cũng thật sự tốt quá tốt rồi, đáng tiếc!”

Họ Triệu tựa hồ có chút xấu hổ, ngượng ngùng, nàng lại nói: “Triệu trại chủ hôm nay lại muốn thoát ra cũng không kịp nữa, còn sợ lo lắng chuyện quan phủ lùng bắt sao! Nhiệm vụ lần trước thất bại thì nói như thế nào đây, chẳng lẽ đường chủ dự định đẩy qua đây sao?!…”

Bình luận

Truyện đang đọc