QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Độc Cô Tiểu Nghệ thấy mặt hắn đỏ lên thì thấy vô cùng buồn cười, không ngờ rằng một tên nổi tiếng Thiên Hương thành là công tử ăn chơi hôm nay lại đỏ mặt vì một cô gái! Vừa nghĩ tới đây, nàng không nhịn được lại càng có ý muốn chọc ghẹo, hùng hổ tiến tới, vừa mở miệng nói tiếp… 

Đúng lúc này, Quân Khương Lâm lại thẳng người lại như cũ, chỉ một thoáng, hai người ngây ra, hai đôi môi chặt chẽ gắn vào nhau, hai cặp mắt đều kinh ngạc nhìn vào đối phương.... 

- Choang! 

Đoản đao trong tay Độc Cô Tiểu Nghệ rơi xuống, toàn bộ cơ thể như như lọt vào trong sương mù, giống như thời gian lúc này đột nhiên ngừng lại, thân thể cứng ngắc, một động tác né tránh cũng không làm. 

Khi Quân Khương Lâm thẳng người trở lại, đột nhiên cảm giác môi của mình chạm vào một vật có hương thơm ngào ngạt, lại có sự mềm mại ngọt ngào, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã vô thức vươn đầu lưỡi ra li3m li3m, cảm thấy mùi vị rất được, lại vươn dài thêm tiếp lục li3m li3m....:110: 

- A a a...…! 

Độc Cô Tiểu Nghệ thét lên một tiếng, mặt ngọc của nàng trở nên đỏ bừng, khuôn mặt nóng rực, cảm giác xấu hổ loan khắp toàn thân, cái cổ trắng như ngọc cũng đỏ rực lên. Nàng lấy hai tay bưng kín mặt, ngồi xuống, cảm giác hít thở cũng khó khăn. 

"Hắn… hắn... hôn ta!" Đầu óc Độc Cô Tiểu Nghệ trở nên hỗn loạn: "Hắn tặng ta đoản đao, lại nhận ngọc bội tín vật của ta, bây giờ lại... lại... hôn ta...Ta...ta...ta..." 

- Ây da, đó là chuyện ngoài ý muốn, thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! 

Quân Khương Lâm vô cùng xấu hổ, lại vô ý vươn lưỡi ra, li3m li3m môi trên của mình, sau đó lại li3m li3m môi dưới, có chút cảm giác thẹn thùng:61:. Đang từ hình ảnh một vị sư phụ đức cao vọng trọng thu một nữ đồ đệ, đột nhiên rớt xuống thành một tên lưu manh chính hiệu, mặc dù chỉ là trong lúc vô tình.... 

Tiểu Bạch Bạch nhìn thấy cảnh Quân Khương Lâm li3m môi, đột nhiên trở nên hưng phấn, nhảy lên người Quân Khương Lâm, bẹp một tiếng, li3m môi trên của hắn sau đó lại bẹp một tiếng, lại li3m môi dưới của hắn. 

- Ặc ặc, lão tử lại bị một con ấu thú huyền thú phi lễ... 

Quân Khương Lâm nắm lấy con thú, ném một phát văng ra ngoài, bực bội nghĩ bao nhiêu kiều diễm trên môi bị Tiểu Bạch Bạch làm mất sạch. 

- Độc Cô tiểu thư, cô...cô... mau đứng lên đi, vừa ngồi vừa ôm chặt lấy mặt thì làm sao mà học đao pháp? 

Quân Khương Lâm tốt bụng nhắc nhở. 

Ta không thèm đứng lên! 

Độc Cô Tiểu Nghệ trả lời, tiếng nhỏ như tiếng muỗi: 

- Ngươi là người xấu, ngươi làm ra chuyện như vậy với ta, mà ngươi còn....gọi ta là Độc Cô tiểu thư sao? (Chết mi rồi con ơi:61:. Quả này có mà chạy đường thón:88:.)

"Ngất, ta đối với người như thế nào chứ?" Quân Khương Lâm gãi đầu nói tiếp: "Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?" 

"Hừ! Trong lòng ngươi tự mình bạch!" Độc Cô Tiểu Nghệ có điểm bực tức, dậm chân nói: "Chưa thấy qua người nào đầu đất như ngươi!" 

"Ta hiểu rồi!" Quân Khương Lâm nhíu mày khổ tư, đột nhiên vỗ song chưởng hô lớn. Độc Cô Tiểu Nghệ thân thể khẽ chấn động, nhịn không được bàn tay che mặt hé ra một khe nhỏ, vừa thẹn vừa mừng lại có chút chờ mong vụng trộm nhìn hắn. 

Quân Khương Lâm chợt hiểu ra: đúng vậy, quan hệ hiện tại có chỗ bất đồng nha. Ta dạy nàng học, đây chẳng phải là quan hệ thầy trò sao. Hắn không khỏi làm ra bộ dạng nghiêm nghị làm gương cho kẻ khác, nói: "Tiểu nha đầu đồ nhi, mau mau đứng dậy, đợi vi sư truyền thụ cho ngươi một ít tinh diệu đao pháp nha." 

"Truyền thụ cái đầy quỷ nhà ngươi!" Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận nhảy dựng lên, một cước đá lên mặt hắn. Sau đó lại cố bồi thêm vài dận nữa, oán hận nói: "Ngươi định làm sư phụ ai? Ai là đồ đệ cửa ngươi! Hừ!" 

Quân Khương Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, thật không ngờ được tên đồ đệ này lại đại nghịch bất đạo như vậy, cho nên trúng chiêu mà không thể đỡ. Hắn nhe răng nhếch miệng nói: "Cần phải... Ngươi phải biết tôn sư trọng đạo chứ!" 

"Tôn cái đầu ngươi! Trọng cái đầu của ngươi đó! Ngươi cho rằng giở ra vài miếng đao pháp mèo quào là có thể che đậy được bản tính bại gia tử của bản thân sao, bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng có được vài chiêu đao pháp là có thể che lấp hết bản tính xấu xa của mình nhé, bộ dáng vẫn đúng là một tên phá gia chi tử như trước! Ngươi là cái đồ đại phôi đản!" Độc Cô Tiểu Nghệ thẹn quá hoá giận giương nanh múa vuốt nhào tới! Quá đáng giận a! Quá bực bội a! Cái tên đại phôi đản này! Cái tên đầu heo này! Cái tên đầu heo không hiểu phong tình này! 

"Thật đúng là đàn bà không biết nói lí mà! Ta sao lại là tên phá gia chi tử, sao lại là đại phôi đản chứ!" Quân Khương Lâm nghẹn họng nhìn trân trối Độc Cô Tiểu Nghệ, giọng nói đầy vẻ phẫn nộ, đây chính là một nỗi oan lớn bằng trời a, quần áo đẹp đẽ, ăn trắng mặc trơn, bại gia chi tử đều là tên tiểu tử Khương Lâm trước kia đã làm mà. Lão Tử chính là đại công thần đã từng cứu vớt sự nghiệp Quân gia lúc đứng trước bờ vực sụp đổ a, hoàn toàn chưa từng làm ra một chuyện xấu nào mà! 

Thật sự không biết rốt cuộc cô nàng này muốn làm gì nữa. Lão Tử vừa giúp ngươi đem Tiểu Bạch Bạch tiến giai, lại còn đưa cho ngươi một thanh đao tốt nữa, sau đó lại dạy ngươi đao pháp thượng thừa nha, vậy mà lúc này ngươi lại nói ta như thế...Chua ngoa! Không phải là chỉ mới một lần không may hôn ngươi một ngụm sao? Cũng phải nói lại đó không phải ta cố ý, cũng không biết đó có phải là nụ hôn đầu tiên của ngươi hay không, thế nhưng đó chính xác là nụ hôn đầu đời của lão tử a, hai đời rồi đó mới là nụ hôn đầu, thật là quá lỗ mà, dù sao ta cũng quá lỗ rồi...Lỗ? Chẳng lẽ vừa rồi nàng ta tưởng bản thân bị lỗ cho nên bây giờ muốn mình lấy thân báo đáp? Quân Khương Lâm rùng mình một cái, khó có thể nghĩ tiếp được, nữ hài tử phát d*c tương đối sớm, thân thể của ca ca ta đây mới mười sáu nha, vẫn còn tem đó, ngươi không thể tàn phá một mầm non của đất nước như vậy... Hơn nữa, những ngày độc thân tiêu giao của ta còn chưa có đủ nha...

Bình luận

Truyện đang đọc