QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Khương Lâm nhất thời vừa lúc khó chịu trong bụng, hỏi khó chịu ngay. 

- Khương Lâm ca ca! 

Độc Cô Tiểu Nghệ vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn: 

- Thương lượng với huynh một sự kiện được không ah? 

Quân Khương Lâm nghe chợt rùng mình, đánh thót một cái. Thanh âm của Độc Cô Tiểu Nghệ nhẹ nhàng như r3n rỉ (dịch nguyên văn ah) làm cho hắn lông mao dựng đứng: 

- Đừng ah, bà cô ah, có chuyện gì mà ta có thể làm được thì mới đáp ứng a, tuyệt đối không nói hai lời! 

- Sự việc cũng không lớn, muội chính là muốn hỏi lúc nào huynh để cho muội tiếp tục "nấu cơm" với huynh một lần a? 

Độc Cô Tiểu Nghệ mặt cười như hoa, thẹn thùng chịu không nổi, nhưng cũng thực kiên quyết bất chấp tất cả, không quan tâm đ ến bộ dạng của mình. 

- Cái gì? Tiếp tục nấu cơm một lần nữa? Làm sao mà nấu? 

Quân Khương Lâm mở to hai mắt nhìn, hắn hiện tại rất có khát vọng bị "nấu", đúng vậy, nhưng như thế nào nấu đây a. Lòng khao khát "chuyện đó" không có nghĩa là hắn vì bụng đói mà vơ quàng, lại muốn bị xuân dược tàn phá thêm một hồi a! 

- Tiểu bà cô, ngài tạm tha ta đi, đáng thương cho cánh tay và cẳng chân của ta, thật sự là gây sức ép không dậy nổi nha. 

- Không được! Việc này không cần thương lượng nữa! 

Tiểu nha đầu gân cổ lên nói: 

- Vạn nhất sau khi trở về hai người bọn huynh lén lút bái đường thành thân thì ta làm sao? Chẳng lẻ muốn bổn cô nương làm tiểu thiếp cho huynh sao? Huynh nếu dám không đáp ứng bổn cô nương thì muội sẽ trực tiếp dung biện pháp "Bá vương ngạnh thương cung" a, bắt buộc không nấu không được a! 

"Làm tiểu thiếp, Bá Vương ngạnh thượng cung?", Nha đầu kia ngoài sự dũng mãnh, tư tưởng cũng thật là tiến bộ quá mức quy định a. 

Quân đại thiếu gia xem như hoàn toàn bị nàng đả bại rồi. 

- Cô bây giờ còn nhỏ, cô không nên lo mấy chuyện đó. Chuyện này để hai nhà chúng ta bàn bạc cái đã. 

Quân Khương Lâm nói thật cũng không phải là đùn đẩy trách nhiệm gì, mà là lời nói thật của hắn. Tuy rằng hắn hiện tại tuổi thọ cũng cũng chỉ có mười bảy tuổi mà thôi, nhưng kiếp trước tư tưởng thâm căn cố đế ở trong đầu hắn, muốn hắn xuống tay đối với một tiểu cô nương mười sáu tuổi, trong lòng Quân đại thiếu vẫn có cảm giác là tội lỗi. 

Căn bản nàng vẫn là nhi đồng mà thôi! 

- Nói muội còn nhỏ? Huynh so với người ta lớn hơn bao nhiêu, xét cho cùng thì huynh cũng chỉ lớn hơn muội một tuổi nửa tuổi, so với huynh thì người ta một chút cũng không nhỏ! 

Độc Cô Tiểu Nghệ lắc ngực một cái, nhất thời một trận ba đào mãnh liệt, Quân Khương Lâm nhất thời thiếu chút nữa đã bị k1ch thích đến máu mũi chảy dài. 

Mẫu thân a, đây là muốn muốn cái mạng già của con sao? 

- Về phần hai nhà, quả thật là có không ít khó khăn. Bất quá hôm nay Mai Thiên Thiên tỷ tỷ đã cho muội một chủ ý… 

Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi, trên mặt một trận đỏ bừng: 

- Nếu làm như vậy, hai nhà liền chắc chắn sẽ không còn trở ngại… 

- Ách? Chủ ý gì thế? 

Quân Khương Lâm gãi gãi đầu. 

- Nàng nói cho muội biết, chỉ cần muội mang cái bụng đã to trở về (ách--nguy ah) vậy thì tất cả không còn là vấn đề, chủ yếu là có thể hơi mệt một chút, nhưng ta có thể kiên trì mà. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mặt, đầu ngón chân vân vê mặt đất, thân mình lắc lư xấu hổ nhỏ giọng nói. 

- Gì? Mang "balô ngược" trở về? Đây không phải là vấn đề có mệt hay không, đây chính là trêu tới mạng người a! 

Quân đại thiếu triệt để mồ hôi đầm đìa! "Một cái Quản Thanh Hàn đã làm nên sóng to gió lớn, còn chưa giải quyết được, đang đứng ở trạng thái sẵn sàng phong vũ mây mưa, còn muốn ta làm cho bụng cô to ra hả trời?" 

Quân Khương Lâm không nói hai lời, không nói thêm một tiếng theo trong trướng bồng tiêu thất bóng dáng. 

Ngươi không đi, ta đi vậy. "Ta không thể trêu vào, há lại không thể trốn sao?". Quân đại thiếu trực tiếp tâm niệm vừa động, liền chui vào Hồng Quân Tháp. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đang ngượng ngùng chờ đợi hồi âm, đột nhiên thấy hoa mắt, Khương Lâm ca ca đã không thấy đâu! 

Chuyện này đã chọc vị đại tiểu thư giận muốn nổ đầu luôn! 

- Quân Khương Lâm! Bổn cô nương cũng coi như là một trong hai đóa tuyệt đại danh hoa kinh thành, không xứng cho huynh quan tâm sao! Ta buôn bán rau bao nhiêu năm, chẳng lẽ không xử lý một cọng rau hẹ nhỏ bé như huynh sao? 

Cũng không biết cô nàng này từ nơi nào học được câu nói dí dỏm này, cũng không quản phù hợp hay là không phù hợp, cứ như vậy mà phun ra thôi. 

Con mắt liếc tròn hai vòng, nàng ta đi đến bên giường Quân Khương Lâm, ngồi xuống chỗ ấy sờ sờ, đột nhiên kêu lên một tiếng, cắn môi nửa ngày, đột nhiên xốc mền lên chui vào. 

Phốc phốc hai tiếng, hai chiếc giày từ trong chăn mền bay ra. 

- Muội cho huynh chạy! muội ở chỗ này đợi, coi huynh có thể trốn mãi không, hôm nay muội sẽ "Bá Vương ngạnh thượng cung", coi bổn cô nương với huynh ai lợi hại hơn ai a! 

Độc Cô Tiểu Nghệ trong lòng ngâm nga hai tiếng, vẫn cảm thấy được có chút thẹn thùng. "Mặc kệ, suy nghĩ nhiều làm gì". Ngửi thấy trong chăn mền có mùi của nam nhân mà mình yêu thích, Tiểu Nghệ chỉ cảm thấy trong lòng như đang run run: "Cổ hương vị thật ra cũng không khó ngửi a!" 

Mặc dù không có người, nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn có một loại cảm giác hồi hộp, trộm lộ đầu ra nhìn nhìn, thấy không có ai nàng mới yên tâm chui ngược trở vào. 

Nàng chợt cởi áo khoác, gối lên hai tay nằm ngửa mà boăn khoăn: "Bá Vương ngạnh thượng cung, thật ra là phải làm gì để "thượng cung" nhỉ?"(thì cứ thượng là xong thôi:88:). 

Chờ một lúc lâu, Quân Khương Lâm vẫn chưa trở lại, lại chờ một lát cũng không thấy, sau đó Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời nằm sấp lại, chỉ cảm thấy mí mắt díu lại, ngáp hai cái, sau đó liền chìm vào giấc ngủ!

Bình luận

Truyện đang đọc