QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Khương Lâm nhìn Quản Thanh Hàn thống khổ, vết thương đầy người, môi cũng bị chính cô ta cắn ra vết máu, trong lòng tràn ngập tiếc thương. Hắn lưỡng thế làm người, cũng không phải là một "người mới", tự nhiên đoán được, Quản Thanh Hàn nếu có thể cứu Độc Cô Tiểu Nghệ được, hẳn là chính cô ta thoát thân cũng không thành vấn đề. Nhưng nàng cũng chưa đi, chắc là nhìn thấy mình bị xuân dược bộc phát, nếu không được phát tiết, thiết tưởng hậu quả khôn lường. Cho nên Quản Thanh Hàn lựa chọn hy sinh thân mình! 

Làm một nữ tử, hơn nữa thân phận lại mẫn cảm vô cùng, Quản Thanh Hàn há không biết nếu làm như vậy cần phải thừa nhận bao nhiêu dư luận? Phải biết rằng, ở thời đại này, nữ tử coi trinh tiết còn nặng hơn cả tính mạng, một khi thất trinh, sống không bằng chết a! 

Chính là vì đoán được như vậy, cho nên Quân Khương Lâm mới cảm thấy áy náy! 

Lưỡng thế tới nay, lần đầu tiên Lâm Quân cảm thấy áy náy như vậy, áy náy phát ra từ tận đáy lòng! 

Lần đầu tiên cảm thấy một loại cảm giác mắc nợ. 

Hiện tại, nhìn vị kiên cường mỹ nữ vì mình mà suýt chết này, Quân Khương Lâm lại không biết lòng mình có tư vị ra sao, chỉ cảm thấy thật phức tạp, thật chua sót, ngũ vị xen lẫn, khó có thể diễn tả bằng lời. Lưỡng thế làm người như hắn, lần đầu tiên cảm thấy động lòng, vì một vị nữ từ mà lòng mềm ra. 

Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho giai nhân, sau đấy lại lấy túi nước, ôn nhu vô cùng ghé vào miệng Quản Thanh Hàn, giúp nàng uống nước. Nhưng bị chà đạp đến kiệt sức, Quản Thanh Hàn lúc này sớm đã hôn mê, làm sao còn nuốt xuống được. Túi nước chảy vào, lại từ khóe miệng chảy ra, một chút cũng không chảy xuống bụng. 

Quân Khương Lâm do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm, ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó ngậm trong miệng, chậm rãi cúi xuống, dùng miệng bón cho nàng uống, đem ngụm nước này rót vào bụng nàng, sau đấy là ngụm thứ hai... ngụm thứ ba... 

Bón mười mấy ngụm nước, Quân Khương Lâm cảm giác tim Quản Thanh Hàn rốt cục ổn định lại rất nhiều, lúc này mới ngừng lại, nắm lên tay Quản Thanh Hàn, một luồng tiên thiên linh khí tinh thuần vô cùng chậm rãi được rót vào... 

Lại qua một hồi lâu, hơi thở Quản Thanh Hàn rốt cục khôi phục đến tiêu chuẩn người thường, trên mặt cũng đỏ lên mấy phần, chân chính ngủ thật say. Quân Khương Lâm lúc này mới yên tâm, đình chi vận chuyển chân khí, nhìn khuôn mặt Quản Thanh Hàn, tinh tế nhìn khuôn mặt lãnh đạm băng sương mà lại như phong hoa tuyệt đại ngọc dung, trong lòng đột nhiên lại dâng lên một tia nhu tình. 

Nhu tình! 

Cái này với Quân Khương Lâm mà nói, tuyệt đối là một loại cảm thù cực kỳ mới mẻ!

Kiếp trước đến kiếp này, làm một sát thủ, Quân Khương Lâm chưa bao giờ chân chính động tình, càng chưa trải qua mấy cái chữ tình yêu linh tinh. Nếu muốn giải quyết sinh lý cũng chỉ ngẫu nhiên dùng thực kim bạc trắng đi mua mà thôi. 

Bởi vì, hắn, thật sự chịu không nổi tình yêu. 

Ngay cả Sát Thủ Chi Vương, cũng không chịu nổi! 

Yêu một người, trong lòng lại thêm ràng buộc. Có vợ, địch nhân cũng nhờ vậy lại càng có nhiều cách đối phó mình. Làm một sát thủ khiến cho cả nhà gặp bi kịch, Quân Khương Lâm gặp qua nhiều quá rồi. 

Không phải sợ người nhà làm phiền mình, mà là, sợ chính mình liên lụy đến người nhà! 

Cái loại thống khổ sau khi mất đi thân nhân này, vô luận là đối với mình hay thân nhân đều là một loại tra tấn thảm thống vô cùng! 

Cho nên, hắn không dám, thật sự không dám. 

Từ khi đi vào thế giới này, gặp mỹ nữ thật không ít, vô luận là Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ, Linh Mộng công chúa, hay là tiểu công chúa Hàn Yên Mộng của Phong Tuyết Ngân Thành kia, tùy tiện một trong số đấy cũng là tuyệt đại mỹ nữ vạn người có một, khó tìm mà cũng khó cầu. Có thanh khiết lại lạnh lùng, cao ngạo. Có ngây thơ đáng yêu, có ung dung quý phái, có băng tuyết thông minh. Có thể nói là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ. 

Quân Khương Lâm kỳ thật thực thưởng thức các nàng, thậm chí là rất có hảo cảm. 

Nhưng thủy chung hắn vẫn khắc chế mình, thủy chung chưa bao giờ vượt qua bước cuối kia. Hắn biết rõ Độc Cô Tiểu Nghệ yêu mình đến ghi tâm khắc cốt, nhưng Quân Khương Lâm vẫn do dự, khó hạ quyết đoán. 

Cũng không phải do dự, mà... vẫn luôn tự cân nhắc. 

Tuy rằng mình vẫn có một loại đặc thù cảm giác đối với Quản Thanh Hàn, nhưng Quân Khương Lâm một chút cũng chưa biểu lộ. 

Bởi Quân Khương Lâm biết, hiện tại mình không thể gánh vác một gia đình được. Tối thiểu trong lòng mình vẫn chưa chuẩn bị tốt… 

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, lần này âm kém dương sai, ma xui quỷ khiến, mình lại dưới tình huống vô ý thức, cứ như vậy mạc danh kỳ diệu đoạt đi trinh tiết của Quản Thanh Hàn! Tại kiếp này, mình có nữ nhân đầu tiên! 

Đối với phong nguyệt hoan tràng nữ tử, cho dù xinh đẹp đến đâu đi nữa, Quân Khương Lâm cũng không có để ý, gặp dịp thì chơi, vui vẻ một hồi, sau đấy quay đầu liền quên. Nhưng với Quản Thanh Hàn, hắn lại không thể! Trên thực tế, lúc hắn mở mắt ra, thấy Quản Thanh Hàn bên cạnh mình, hơn nữa hiểu rõ tiền căn hậu quả xong, trong lòng Quân Khương Lâm liền nhiều hơn một phần trách nhiệm, cũng nhiều hơn một phần nhu tình! 

Trách nhiệm! Trách nhiệm với nữ nhân! 

Loại cảm giác này, Quân Khương Lâm rất rõ ràng, mặc dù mạc danh kỳ diệu hiện ra, nhưng Quân Khương Lâm cũng không bài xích loại cảm giác này, thậm chí cảm thấy ấm áp vô cùng. 

Tuy rằng bây giờ hắn cũng không biết Quản Thanh Hàn có ý tưởng gì, nhưng Quân Khương Lâm đã nhận định: Nữ nhân này, từ hôm nay trở đi là nữ nhân của ta! Là nữ nhân đầu tiên mà Lâm Quân chấp nhận! 

Quân Khương Lâm ôn nhu vỗ về mái tóc dài rối tung của Quản Thanh Hàn, trong lòng mặc nhiên có một tia trữ tình. Tựa như từ thời khắc này, rốt cục mình đã có một đồng bạn, giữa hai người có một tia bận tâm không thể chia lìa. 

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. "Kỳ thật có ràng buộc, có nhu tình, cũng không đáng sợ như mình nghĩ!". Khóe miệng Quân Khương Lâm lộ ra vẻ cười. Nhẹ nhàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn trên trán Quản Thanh Hàn một cái, thấp giọng nói: 

- Thực xin lỗi, cám ơn nàng!

Bình luận

Truyện đang đọc