QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Trung niên có bộ râu màu đen khẽ đảo mắt lên tiếng quở trách. 

- Không phải vậy, chuyện tình nắm đó sao ta có thể quên được. Chỉ là ta đang cân nhắc có nên gặp tiểu hài tử Khương Lâm một lần hay không thôi. Hai ngày qua ở cùng một chỗ với tiểu muội muội. Nghe nói, trong khoảng thời gian này, hài tử kia đã không còn làm chuyện lộng hành, ngang ngược, khi nam bá nữ, tiến bộ hơn trước rất nhiều. Tiểu muội nàng… đã hôn mê mười năm rồi. Ài…! 

Hán tử thấp bế vẻ mặt đầy đau thương. 

- Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Ta cũng rất đau lòng khi thấy tiểu muội như vậy. Tiểu tử đó làm ra nhiều việc của một tên bại hoại thườnglàm, chuyện này từ mấy năm trước đã được xác định rồi, còn nhớ lần trước lão quản gia trở về báo lại cho mẫu thân đại nhân mọi chuyện về tiểu tử đó, làm cho người tức giận đến nỗi suýt nữa thì tắc thở, ngươi quên hết rồi à? Nếu hắn không phải là cháu của ta thì ta đã giết nó từ lâu rồi! Nghe đồn rằng bây giờ hắn tiến bộ rồi, nhưng tất cả cũng mới chỉ là lời đồn mà thôi. Nếu theo như lời đồn, hành vi tiểu tử đó so với trong truyền thuyết thậm chí còn tồi tệ hơn thì sao? Như vậy chẳng phải muốn chọc tức chết mẫu thân đại nhân sao? Vì vậy trước tiên cứ âm thầm điều tra lại một chút rồi hãy nói. 

Trung niên nhân râu đen thở dài, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, u ám. 

- Ân! Nói cũng đúng, không lẽ tiểu tử kia lại kém cỏi đến thế! Tiểu muội thiên tư vô cùng cao, muội phu chính là "nhân trung chi long". Hậu nhân của hai người chẳng lẽ lại như vậy? Bất quá, trước tiên cần điều tra kĩ lại rồi hãy nói. Vạn nhất chính xác là "lãng tử hồi đầu" thật thì sao? Không phải là vui mừng chết người à? Hơn nữa chuyến đi lần này của chúng ta cũng khá trọng yếu, khó khăn. Vì vậy, cứ lo liệu mọi chuyện cho tốt rồi trở về báo lại đã. Đại ca, lần này Phong Tuyết Ngân Thành tất nhiên sẽ cử người tới, không bằng, chúng ta chơi đùa với bọn chúng một phen đi? Nói đến trút giận, vẫn là mấy tên tiểu tử của Phong Tuyết Ngân thành thích hợp nhất! 

Tên hán tử nhỏ con nhe răng ra, trên mặt xuất hiện một nét tiếu ý. 

- Đúng vậy, nếu có cơ hội, giết mấy tên chơi đùa một chút cũng không sao! 

Người trung niên râu đen gật đầu dặn dò: 

- Nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác biết là chúng ta ra tay! 

- Chuyện đó là đương nhiên. Có thể lấy mạng của mấy tên Ngân Thành đệ tử, không biết "trời cao đất dầy" quả đúng là chuyện vui nhất trong đời! Vì muội phu báo thù, đồng thời, cũng thay muội muội trút giận. 

Hai người còn lại cười âm hiểm. Ma quyền, tông chưởng( hai tay xoa xoa vào nhau), chiến ý dạt dào. 

Tại một ngã ba ngoài bìa rừng… 

Vốn đang khoanh tay đứng đó, Quân Khương Lâm đột nhiên ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt hơi đổi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như bình thường. Ánh mắt của Quân đại thiếu gia đang tập trung nhìn về một nơi. Một nơi rất đặc biệt. Đơn giản là vì nơi đó đang có ba cổ khí thế cường đại đang nhanh chóng tiến lại đây! Dựa theo phương hướng di chuyển của bọn họ, hình như mục tiêu là chỗ hắn đang đứng. 

Quân Khương Lâm ánh mắt vẫn bình thản nhưng trong lòng đang điên cuồng suy xét. Quả thật là không ra khỏi Thiên Hương thì không thể biết thiên hạ to lớn tới nhường nào. Không đi ngàn dặm không biết giang sơn gấm vóc ra sao. Lời này cực kỳ chính xác. 

Ngay như ba cỗ khí tức kia thôi. Tùy tiện chọn ra một người cũng đã là Thần Huyền cường giả. Thậm chí, tu vi mỗi người so với mấy tên trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành mà mình đã gặp cũng không kém là mấy. Tuy nhiên điều này vẫn không đủ để Quân đại sát thủ biến sắc. Cái làm cho hắn biến sắc chính là từ khí tức của ba người đó, hắn mơ hồ cảm nhận được có một tia sát khí kinh người đang lưu chuyển. Bởi vì bản thân Quân Khương Lâm hắn cũng là một đỉnh phong sát thủ, nếu không cũng khó có thể nhận ra điều này. Thậm chí, Quân đại sát thủ có thể chắc chắn một điều, nếu quả thật Ngân Thành tam, lục, cửu - Tam đại trưởng lão cùng ba người này giao thủ, nhất sẽ chết rất thảm. 

Cao nhân như thế này, ở Thiên Hương thành muốn tìm một người cũng khó, vậy mà tại nơi đây, chỉ một lần cũng xuất hiện cả ba người! 

Nếu chỉ quanh quẩn trong vài dặm của Thiên Hương thành, làm sao có thể biết được thiên hạ này còn có nhiều kỳ nhân dị sự như vậy? Mới vừa ra tới đây đã phấn khích thế này rồi! Xem ra ta cần phải hành tẩu giang hồ nhiều hơn mới được! 

Trong khi Quân đại thiếu gia đang bất động suy nghĩ thì "xoát" một tiếng, ba bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn. 

Cầm đầu là một người mặc hắc sắc trường bào, sắc mặt hòa nhã. Còn một tên dáng người vừa phải, có vẻ hơi gầy yếu; người cuối cùng, vóc dáng có chút thấp bé. Đầu to mắt bé, khuôn mặt dài như mặt ngựa. Trông rất hoạt kê. 

Vừa đặt chân xuống, trong nháy mắt ba người đều vô cùng sửng sốt. 

Vừa nãy cảm nhận được cỗ sát khí nồng đậm kia còn tưởng nơi đây tột cùng là có đại nhân vật nào giá lâm! Cho nên vội vàng tiến lại nhằm mở mang kiến thức một phen. Nói không chừng cũng có thể kết giao một chút, không phải nói quá, chỉ bằng cỗ sát khí kinh người này thôi cũng xứng đáng để kết giao rồi. Nhưng sau khi tới đây lại phát hiện hết thảy đều không giống như nhận định ban đầu. 

Nơi này rõ ràng chỉ có ba người thiếu niên, hai nữ một nam. Phía sau là bốn gã đại hán. Tu vi của mấy người này nhìn qua là có thể nhận biết được. Hai thiếu nữ tuyệt sắc kia đều có tu vi là Kim Huyền trung giai mà thôi, nhưng nếu so với lứa tuổi của các nàng cũng đã được coi vào hàng bất thế thiên tài rồi! 

Về phần người thiếu niên kia, tuy ít tuổi nhưng cũng có Ngọc Huyền tu vi! Đúng là hậu sinh khả úy a. 

Tu vi như thế tuy rằng khó có được nhưng quyết không đáng làm cho ba người bọn họ để vào trong mắt. Cùng lắm là chỉ ngạc nhiên một chút, không biết thế lực nào có khả năng bồi dưỡng được ba thiên tài loại này mà thôi, còn như nói về uy hiếp, nửa điểm cũng không có. 

Còn như bốn đại hán đứng đằng sau kia, sát khí tuy là rất nặng. Nhưng thực lực cũng ở mức bình thường mà thôi. Kẻ có tu vi cao nhất mới đạt tới Ngọc Huyền. Ba người còn lại cũng chỉ là cấp bậc Kim Huyền. Lấy tuổi của bọn họ mà nói tuy rằng không kém, nhưng cũng không có gì đáng nói. 

Về phần mấy trăm người đang bận bịu ở trong rừng cây kia, tựa hồ mỗi người trong số họ đều có Kim Huyền thực lực. Với số lượng như vậy, nếu trong quân đội có thể nói là đội ngũ vô cùng trân quý, mặc dù khó đối phó một chút nhưng với ba đại cao thủ này, mấy trăm người như vậy cũng không đáng để vào trong mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc